XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Bước Qua Yêu Thương Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Trịnh thắng ngồi gần đó chạy ra vỗ vai Nam Lâm. Đánh thức anh ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
- Nam Lâm! Cậu nói thật đi, cô gái hôm đó là ai? Là người của cậu hay của anh trai cậu đây?
Nam Lâm nhếch môi cười nhạt. Vốn anh không định trả lời câu hỏi này. Nam Lâm quay ra nhìn Trịnh Thắng:
- Sao? Cậu đang làm thám tử cho ai à?
Trịnh Thắng mím môi chỉnh lại thành giọng nghiêm túc:
- Đừng cố tỏ ra là không có chuyện gì nữa. Cậu như thế nào chẳng nhẽ tôi lại không biết. Cô gái mà cậu đã ngắm tuyệt đối sẽ không san sẻ cho ai khác. Và cậu càng không phải là người nể tình thân, sẽ không có chuyện nhường nhịn cô gái của mình cho anh trai.
Nam Lâm nghe thấy câu này lập tức cười vang lên. Anh là một người như thế sao? Nghe Trịnh Thắng nói có vẻ như anh rất độc đoán thì phải. Một nhân vật phản diện trong cuộc sống. Rồi Anh ngừng cười:
- Trịnh Thắng. Đừng hỏi nữa, tôi không muốn trả lời đâu.
Trịnh Thắng nhún vai nói:
- Được. Cậu đã không muốn trả lời, tôi có cậy miệng cậu ra cũng chẳng được gì. Chốc nữa tan làm, chúng ta đi làm vài li chứ?
Nam Lâm gật đầu:
- Được!
Dạo gần đây có lẽ anh sẽ phải cần đến rượu nhiều. Như thế cảm giác sẽ đỡ thật hơn. Sự buồn bực khó chịu theo đó cũng vơi bớt đi.
An Lâm đang ngồi làm việc thì có tiếng gõ cửa. Anh đã đoán ra là ai nhưng vẫn ngẩng mặt lên và nói :
- Vào đi.
Khánh Lâm bước vào. Vẻ mặt cô có vẻ gì đó hơi gượng gạo.
- Anh An Lâm.
An Lâm đặt bút xuống rồi thở dài nói. Anh nghĩ Khánh Lâm đang cố hiểu mối quan hệ của anh và cô theo chiều hướng phức tạp nào đó và anh không hề muốn như vậy. Có lẽ anh cần phải nói rõ cho cô biết.
- Khánh Lâm. Anh có chuyện muốn nói với em.
Khánh Lâm mở to mắt chờ đợi câu nói của An Lâm.
- Lần sau em đừng cứ buồn là đến tìm anh như thế này nữa. Anh còn có công việc. Vả lại, em ra vào nhiều như vậy sẽ khiến nhiều người trong bệnh viện lời ra tiếng vào. Anh chỉ muốn quan hệ giữa anh và em dừng ở mức bạn bè mà thôi. Em hiểu chứ?
Khánh Lâm mím môi thất vọng. Cuối cùng thì anh ấy cũng nói thẳng cho cô biết. Hóa ra trước kia anh ấy đã cảm thấy bị làm phiền như vậy. Khánh Lâm đưa mắt nhìn An Lâm rồi mỉm cười nói:
- Em hiểu rồi. Nhưng em cũng muốn nói với anh rằng em không muốn quan hệ của chúng ta chỉ dừng ở mức bạn bè. Em yêu thích anh đó là việc của em, phải không nào? Còn quyết định là việc của anh, chính vì vậy mà em được quyền cố gắng. Em xin lỗi! Từ bây giờ em sẽ không làm phiền anh theo cái kiểu ngẫu hứng như thế này, nhưng không có nghĩa là em sẽ từ bỏ. Với những người càng hờ hững với em thì em lại càng muốn có được. Em đi đây. Chúc anh một ngày làm việc vui vẻ.
Nói rồi Khánh Lâm xách túi đi ra ngoài. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của An Lâm đnag dõi theo mình. Và cô hoàn toàn hài lòng với ánh mắt đó. Sẽ có một ngày anh ấy phải nhìn cô với một ánh mắt mong chờ và dõi theo.
Khánh Lâm đi đã lâu mà An Lâm vẫn chẳng thể tập trung vào công việc được. Anh không nghĩ là mình đã để cho khánh Lâm quá đà như vậy. Dù gì thì anh cũng không muốn ai phải thất vọng về mình, nhất là trong chuyện tình cảm. Chỉ tiếc rằng anh mãi mãi không thể nói ra người anh yêu chính là “em gái” anh – Trúc Diệp.
An Lâm thở dàinhớ lại cảnh tượng khi Trúc diệp hôn Nam Lâm. Lúc đó là cô tự nguyện hay là bị ép buộc? Trông cô lúc đó không có vẻ gì là bị ép buộc cả.
Nam Lâm khởi động xe rồi đến bar như lời hẹn với Trịnh Thắng.
Xe đảo bánh rồi lao vút đi, như chạy trốn, như lẩn tránh cái gì đó. Thật khó có thể diễn tả bằng lời.
Trên đường đi, anh đã chợt nghĩ ra sắp đến tết Trung Thu rồi. Lại phải về nhà. Với anh, lần nào cũng thể, anh không muốn về nhà một chút nào. Bây giờ không còn phải tránh mặt Trúc Diệp nữa nhưng anh lại luôn khó chịu với cách cư xử của bố. Từ bé đến giờ, cho dù có là em nhưng anh cảm thấy mình lúc nào cũng là cái gai trong mắt bố. Khác hẳn với An Lâm – niềm tự hào của bố. Hai bố con chẳng bao giờ có những tâm sự, những câu chuyện được bắt đầu bằng một thái độ ôn hòa cả. Anh rất chán.
Tiếng nhạc du dương, một bản giao hưởng nhẹ nhàng. Khung cảnh được nhuộm bằng một thứ ánh sáng xanh. Có cái gì đó man mác buồn, trầm tĩnh và dễ đi vào dòng suy nghĩ.
- Nam Lâm.
Trịnh Thắng đưa tay lên vẫy như làm dấu hiệu rằng anh đang ngồi ở đây.
Nam Lâm mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước lại gần chỗ Trịnh Thắng. Anh gọi một cốc rượu cho riêng mình rồi vỗ vai Trịnh Thắng đùa:
- Bây giờ mới hỏi, em yêu đâu mà lại nổi hứng đi uống rượu vậy?
Trịnh Thắng nốc một ngụm rượu. Đôi lông mày nhíu xuống chịu đựng sức nặng của rượu. Rồi lại giãn ra thư thái như để tận hưởng cái nóng bốc lên trong ruột gan. Lúc này anh mới trả lời:
- Lê Linh á? Tôi chán rồi, chán lắm rồi.
Hóa ra là cãi nhau với người yêu. Chẳng trách lại lôi Nam Lâm đi làm một “tấm phản” để nằm ra kêu than đau khổ như vậy. Nam Lâm mân mê cốc rượu, cũng đưa lên miệng nhẹ nhàng uống một hớp. Thấy thật khoan khoái và dễ chịu, anh quyết định uống cạn.
Uống cạn rồi lại muốn uống tiếp.
- Cho tôi một cốc nữa.
Rồi mới quay sang phía Trịnh Thắng đang nằm bò ra quầy nghe tiếng nhạc du dương:
- Chán à? Cậu mà cũng có lúc như vậy thì ai mới là người hạnh phúc và vui sướng đây?
Trịnh Thắng chẳng muốn ngồi dậy. Anh nhìn thứ chất lỏng màu nâu nhạt sóng sánh qua lớp thủy tinh rồi cười nhạt:
- Tôi đâu phải là thánh.
- Nói đi, sao mà chán?
- Cô ấy không hiểu tôi, lúc nào cũng chê tôi này nọ, lại hay giận dỗi, tôi dù có dễ tính đến đâu nhưng cũng không thể chịu nổi được nữa rồi.
Nam Lâm cười vang. Uống hết cốc rượu thứ hai. Tuy trước kia Lê Linh không bao giờ chê anh này nọ nhưng cô nàng rất hay làm nũng và giận dỗi. Đúng là anh không thể chịu được. Không ngờ khi bị anh “đá” vì lí do này, cô nàng vẫn chẳng sửa đổi.
- Bản tính con người rồi. Nếu yêu thì hãy coi như đó là một cái đẹp của cô ấy. Chẳng phải khi yêu, trong mắt mình đối phương luôn là hoàn hảo hay sao?
- Cũng có thể là tôi không tốt.
- Thôi nào. Nếu đã buồn thì đừng nhắc đến chuyện buồn nữa. Uống đi, rồi cậu sẽ thấy khá hơn thôi. Và ngày mai sẽ lại là một ngày mới của cậu.
Thế rồi hai anh chàng quên đi mọi thứ xung quanh mà thay thế vào đó là để tâm đến thứ chất lỏng màu nâu nhạt đó. Họ tự nhận mình đang lạm dụng, đang cần đến sự giúp đỡ của nó. Chỉ cần nó làm vơi đi nỗi buồn trong lòng họ thì họ sẵn sàng uống bao nhiêu cũng được.
Kim dài của đồng hồ nhích đến số 12. Tiếng chuông giờ vang lên báo hiệu 11h đã đến. Thời điểm đêm tối, không gian tĩnh mịch. Lúc tiếng chuông vang lên thì nó như to hơn, vang hơn mọi thời điểm.
Trúc Diệp ngồi loay hoay với đống tài liệu từ tối đến giờ mà vẫn chưa xong. Sợ rằng sẽ phải làm đến sáng mất.
Nghe sếp nói thì hình như là cuối tháng sau, công ti sẽ gặp đối tác. Cô cần chuẩn bị một số quy trình hộ ông ấy. Công việc thư kí theo nhiều người nghĩ thì là sung sướng, nhưng làm rồi mới biết, mình còn phải làm cả phần của sếp....
« Trước1...2627282930...53Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ