↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Con kia, mày có biết là vì mày mà tao không ngủ được cả đêm không hả…?
Hồng biết lỗi nên ỉu xìu nói:
- Con xin lỗi mẹ mà, chẳng qua là con có việc đột xuất nên…!
- Thôi khỏi phải giải thích lôi thôi, mày mà làm như thế nữa thì mày nên mua sẵn quan tài cho tao đi là vừa, tao không chịu nổi thêm lần nữa đâu…!
Hồng ôm lấy mẹ mình, và bảo:
- Con biết rồi, mẹ của con là yêu con nhất, mẹ thấy đấy, chẳng phải là con của mẹ vẫn bình thường hay sao…!
Bà sờ vào tay và người nó tuy còn hơi nóng nhưng đã khỏe mạnh ra, bà thở phào, nhìn gói đồ trên tay nó bà tò mò hỏi:
- Cái gì đấy con…?
- À, cái này là thuốc uống của con…!
Bà cầm lên xem, toàn là những vị thuốc quý, mà sao con Hồng nó có nhỉ.
- Ai mua cho con, đừng bảo mẹ là cái anh chàng tên Trường đấy nhé…?
- Dạ, vâng thì tối hôm qua con và Loan ngủ ở đấy mà, bác sĩ cũng là của gia đình anh ta…!
- Nhưng theo mẹ biết thì bạn bè của con không có ai giàu có như thế cả, và chúng mày làm gì mà lại tụ tập đông như thế hả, có cần phải ngủ qua đêm như thế không…?
Hồng còn chưa biết chả lời mẹ như thế nào thì có tiếng chuông cửa, bà vội chạy ra mở, Hồng lợi dụng lên phòng, nó cần phải thay bộ đồ này ra, nghĩ mà cũng ngại thật mình mặc nó suốt từ hôm qua tới giờ.
- Đoài, cháu đến rồi hả…?
- Vâng, cháu chào bác…!
- Vào đi, sao còn đứng đó…!
Tiếng va ly kêu lên cành cạch trên sàn nhà, và tiếng nói cười vui vẻ của mẹ Hồng nữa, nó đã lau xong, nên muốn xem ai đến nhà mình, mà mẹ có vẻ hạnh phúc thế.
Hồng đi xuống lầu thấy mẹ mình và một cô gái đang nói chuyện, Hồng khẽ bước vào, bà Hoa nhinthấy liền bảo:
- Hồng, con nhớ chị Đoài chứ…?
- À…! Hồng kêu lên.
Nó nhớ ra rồi, đây là chị Đoài hồi nhỏ hay chơi đồ hàng với nó chứ gì, và chị ta cũng hay bênh nó nữa, cứ mỗi lần bị anh Khoa bắt nạt là chị ấy lại bảo vệ nó, hay quá chị ấy đã về rồi. Nó cười toe toét lên hỏi:
- Chị sao mà lâu như thế chị mới về, chị mà không nhanh anh Khoa lại ăn hiếp em thì khổ…!
Nó ôm chầm lấy chị, hai chị em cười nhìn nhau, chị Đoài bảo nó:
- Em xinh ra đấy, nhưng không bớt lý lắc đi thì phải…!
- Chị cũng thế…!
Hồng ghé sát vào tai Đoài bảo:
- Chị mau lấy anh trai em đi, em mong lắm…!
Đoài ngượng quá, đỏ cả mặt, lấy tay đánh nhẹ lên người của Hồng :
- Con nhỏ này thật là…!
Bà Hoa nhìn hai đứa, bà mỉm cười, bà sắp có kịch hay để xem đây.
- Hai đứa nói chuyện đi nhé, mẹ đi nấu cơm…!
- Vâng…!
Hồng và Đoài ôn lại những kỷ niệm xưa và kể cho nhau nghe những chuyện mà cả hai không biết khi xa cách nhau.
Loan về nhà mình đỡ hơn con Hồng, vì mẹ nó đang hạnh phúc nên bà nhìn mọi chuyện đều màu hồng cả, bà nghĩ đơn giản là nó theo bạn bè thôi, mà có cả con Hồng thì lo gì, mặc dù chúng nó là bạn nhưng con bé Loan nhà bà trẻ con quá, không có trách nhiệm như con Hồng, nên có nó là bà yên tâm rồi, bà hiểu con Hồng mà, nó sẽ không để chuyện gì xảy ra cho con Loan đâu nên bà chỉ bảo:
- Con về rồi đấy à, đã ăn cơm chưa để mẹ dọn…!
- Dạ, con ăn rồi, mẹ ơi con lên phòng thay đồ đây…!
- Ừ, được rồi, đến là khổ cho cô, cô đi biệt luôn hai ngày không về, quần áo cũng không có mà thay…!
Mẹ nó chưa nói hết câu thì nó đã chạy vọt lên lầu, nó cần tắm rửa, vừa gột bỏ đi bụi bặm và những chuyện không hay mà nó gặp phải.
Ông Toàn chắc là đã đi làm rồi, nên chỉ có mình bà Thảo ở nhà, bà còn đang lo chuẩn bị bữa ăn trưa thì Tuấn và Đăng về.
Hai thằng ngủ với nhau trong khách sạn, sáng dậy Đăng hét toáng lên.
- Thằng kia mày dở trò gì thế hả…?
Đăng khẽ hé cái chăn lên anh nhìn xuống thì trời ạ, anh và nó đều chỉ mặc độc một cái quần cộc, còn quần áo ngoài thì đâu hết cả.
Tuấn chỉ mới vừa chợp mắt mà cái thằng kia nó hét to quá, khiến cho anh bực mình, anh gắt:
- Mày có im đi không thì bảo, người ta vì mày bây giờ mới ngủ được đây…!
- Mày không làm gì tao chứ, sao mày lại làm thế này…!
Tuấn phì cười, anh bực mình bảo:
- Tưởng tượng vừa thôi bố, hôm qua mày nôn hết ra cả, tao bị say như thế cũng phải cố mà dọn dẹp chiến lợi phẩm cho mày, quần áo thì tao bảo người đem đi giặt và xấy khô rồi, tí nữa họ mang lên ngay thôi…!
Đăng và Tuấn lắc đầu nhìn nhau họ nghĩ sẽ không bao giờ uống say như thế nữa, nghĩ lại tình huống hôm qua mà cả hai đều thở dài.
Bà Thảo nhìn hai người hỏi:
- Thế nào ngủ ngon chứ hai em…?
- Dạ…!
- Mà có chuyện gì đến nỗi phải ở cả đêm bên ngoài…?
- Không có gì quan trọng đâu…!
Thấy Tuấn không muốn nhắc đến, bà Thảo cũng không muốn hỏi thêm nữa, bà bảo hai người:
- Thôi đi tắm rửa đi, tí nữa anh Toàn về thì mình ăn cơm…!
Tuấn nghĩ là Loan đã về nên hỏi:
- Em quên chưa hỏi chị, con Loan nó đâu…?
Đăng thì ngồi từ bấy tới giờ, anh yên lặng, nhưng nghe Tuấn hỏi về Loan anh cũng vểnh tai lên nghe, phải anh lo cho nó, nhưng anh hỏi sợ không tiện.
- À, nó cũng mới về, hôm qua nó và con Hồng xin phép chị cho chúng nó ngủ ở ngoài…!
- Chị bảo sao…? Cả Tuấn và Đăng đều hét lên.
Đăng hét lên vì anh kinh ngạc, nó chia tay anh để đi theo bạn, vui đến mức mà bây giờ mới về, hay thật, anh nhếch mép lên, anh bực mình quá, nên anh bảo bà Thảo:
- Xin phép chị, cho em lên phòng mình…!
Nhìn cái mặt dàu dàu của Đăng, bà Thảo mỉm cười, chắc là nó tức chứ gì, ha ha ha xem ra nó bắt đầu để ý tới con Loan rồi.
- Ừ, em đi đi, nhưng mà nhớ xuống ăn cơm…!
- Vâng, chào chị…!
Đăng đi lên lầu luôn, anh không bảo Tuấn thế nào mà đi thẳng.
Tuấn ngồi trầm tư trên ghế xô pha, anh không hiểu, chẳng phải là anh đã đưa con Hồng vào bệnh viện hay sao, và nó còn bị xốt nặng như thế thì làm sao mà đi ra ngoài được chứ, hay là con Loan nó nói dối, mình phải lên hỏi nó đầu đuôi ra sao, nếu không mình chết vì tò mò mất.
Anh cũng cáo từ bà Thảo lên phòng, bà nhìn hai đứa này, bà không hiểu gì cả, cứ cho là thằng Đăng nó để ý tới con Loan đi, nhưng sao ngay cả thằng Tuấn cũng tức lên như thế là thế nào, bà căng óc ra mà nghĩ nhưng bà chẳng suy ra được cái gì cả, bà nghĩ thôi thì tập trung vào nấu ăn vậy.
Tuấn thay quần áo, và tắm rửa xong, anh gõ cửa phòng của Loan, nó ra mở cửa và cười tươi chào chú nó:
- Chào chú, lâu rồi mới gặp…!
- Ừ, chú có thể vào chứ…!
- Vâng…!
Tuấn bước vào phòng của con bé, xem ra con bé này trẻ con quá, lớn thế kia rồi, mà nó còn có một bộ sưu tập toàn búp bê, nhưng thôi mình vào đây là hỏi nó chuyện của con Hồng mà:
- Loan này, có đúng là Hồng và cháu ngủ ở ngoài à…?
- Vâng…! Nó vô tư chả lời.
Còn Tuấn thì nhíu mày lại, anh nhìn nó cho kỹ xem nó có nói dối anh không, nhưng mắt của nó trong veo không có dấu hiệu nào là dối trá cả.
- Nhưng chú tưởng là con Hồng nó bị ốm…!
- Thì vâng, nhưng cháu không biết nên bảo nó ra đón cháu…!
Tuấn lắc đầu thở dài, sao nó liều thế nhỉ, anh nghĩ chắc là nó cũng tỉnh ngay sau khi anh đi, nhưng mà đau ốm như vậy sao lại còn đi đón con Loan, và đã đón xong rồi chắc là hai đứa về bệnh viện, con Loan nó lo cho bạn nên ngủ ở đấy luôn chứ gì.
- Vậy là cả đêm hôm qua cháu ngủ tại bệnh viện à…?
- Không cháu và nó ngủ ở nhà anh Trường…!
Con Loan vừa nói xong thì bịp ngay miệng lại, nó biết mình lỡ lời.
Nhưng mà không may cho nó vì Tuấn đã nghe thấy, anh nhướng mắt lên hỏi:
- Sao không phải là bệnh viện, mà là của nhà anh Trường là thế nào, mà cái thằng đó là ai…?
Loan ôm đầu khổ sở, nó không biết nói gì, nó định kể cho chú nó biết tất cả mọi chuyện nhưng sợ chú nó sẽ mắng nó và mẹ nó mà biết nữa thì chết, thế là nó bịa ra một câu chuyện rất hay nó bảo, do nó bị lạc đường, nó gọi cho con Hồng mà không biết là nó bị ốm, con Hồng đến nhưng nó lên cơn xốt, may mà anh Trường bạn của con nhỏ Thu nó đi ngang qua mang về nhà, vì anh ấy rất giàu, nó được bác sĩ của gia đình khám cho và lấy thuốc, con Hồng đã khỏe lại và sáng nay chúng nó được đưa về nhà....