↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Tôi chỉ muốn hỏi là bọn kia đâu hết cả, mà chỉ có mình tôi với bà ăn cơm thế này…?
Bà Thảo chả lời ông:
- Thằng Tuấn và thằng Đăng thì gọi điện bảo là chúng nó có việc bận nên tối nay không về, còn con Loan nó gọi điện xin phép được ngủ ở ngoài với con Hồng, hình như ở nhà tình thương thì phải, vì chúng nó cần chuẩn bị trung thu cho bọn trẻ…!
Ông Toàn gật ngù coi như đã hiểu, thảo nào lại vắng như thế này, chứ mọi hôm mà ông về không phải là con Loan và thằng Đăng cãi nhau, thì thằng Tuấn và con Loan cũng đùa nhau như khỉ.
Hai ông bà lại không nói gì với nhau nữa mà cắm cúi xuống ăn, ông sờ lên túi quần mình vẫn còn hai cái vé đi xem phim mà ông mua lúc chiều, ông muốn hai vợ chồng cùng đi đâu đó cho có đôi, ông sợ sẽ mất bà thật nếu mình sống khô khan quá, ông đã bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm của bà từ sáng nay, khi ông nhìn thấy sự hạnh phúc, và bẽn lẽn của bà khi ông khen bà, và nói vài câu tình tứ, ông đã hiểu ra rằng mình cần phải yêu vợ hơn, ông không muốn mai sau mình phải hối hận, khi đó thì đã muộn mất rồi.
Bà Thảo thì bồn chồn không yên, sao ông ấy im lặng thế nhỉ, sao không nói câu gì, lúc sáng ông ấy tình cảm với bà lắm mà sao bây giờ lại lạnh lùng với bà thế.
Bà Thảo còn đang tự hỏi mình tại sao thì ông Toàn lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của bà:
- Tối nay mình đi xem phim em nhé…?
Bà Thảo kinh ngạc, ông ấy vừa nói gì nhỉ, đi xem phim, ôi chúa ơi chắc là mình nghe nhầm, ông ấy mà cũng biết mời mình đi xem phim sao, lạ quá, ông ấy trở nên lãng mạn từ khi nào nhỉ.
- Anh nói mình đi xem phim à, em không nghe nhầm đấy chứ…? Bà Thảo vẫn còn chưa tin nên hỏi lại.
Ông Toàn chìa hai cái vé ra và bảo:
- Anh đã mua cả rồi, mình ngồi phòng Vip, còn phim thì anh chọn…!
Ông gãi gãi hai cái vào đầu, ông đang bối rồi, ông lấy tay cho lên miệng khẽ e hèm một cái ông bảo:
- Bộ phim mà em hay xem trên truyền hình ấy…!
Nói xong ông đỏ mặt, còn bà Thảo thì thích thú bà cười, không ngờ ngay cả bộ phim mình thích mà ông ấy cũng biết, hay thật, mình hạnh phúc quá, không phải là ông ấy chê mình mau nước mắt là gì, khi khóc cho các nhân vật trên phim, thế mà hôm nay ông ấy lại mua vé cùng xem với mình.
- Vâng, thế thì tí nữa mình ăn xong thì đi anh nhé…! Bà ngọt ngào bảo.
Còn ông Toàn nghe giọng của bà Thảo thì tí nữa là ông mắc nghẹn, trời ơi con phát điên lên mất, nhưng mà tuyệt thật, đời sống của mình càng ngày càng có chất thơ hơn rồi, phải phát huy nhiều lên mới được.
Họ nhìn nhau say đắm rồi cố ăn nốt bữa cơm còn dở, vì buổi tối hôm nay vẫn chưa kết thúc.
Loan thì không may mắn được như thế, nó vừa kết thúc cuộc gọi cho mẹ của Hồng xong, nó mệt bã cả người, cả ngày hôm nay nó hết chạy, rồi hét, mà chưa có gì vào bụng cả, lúc nãy lo cho con Hồng quá nên nó quên cả đói, nhưng bây giờ thì cơn đói lại quay lại hành nó, nó lảo đảo như muốn ngã.
Trường thấy vậy thì bảo:
- Cô nên đi ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ cho người mang quần áo cho cô thay…!
Anh liếc cho nó một cái đầy đe dọa và bảo:
- Còn cái tội cô bỏ chốn thì tôi chưa tính vội, khi nào thích thì tôi sẽ xử cô sau…!
Loan nghe vậy thì cơn đói đã vơi đi một nửa, nó đang hình dung đến cảnh bị thằng cha này hành là nó lại run bắn lên, cuộc đời của nó thật là bi kịch, sao nó lại đi gây thù chuốc oán với cái tên này làm gì.
Trường bực cả mình, vì con nhỏ này đói như vậy mà nó còn chưa chịu đi ăn nên anh quát:
- Còn không mau đi đi, hay là tôi cho người bế cô xuống, mà ăn thì ăn đi nhé đừng nghĩ đến việc trèo cổng để chốn nữa, cô không lo cho mình thì còn cô bạn đang nằm kia kìa…!
Loan chề môi ra bảo:
- Anh khỏi phải lo, bạn tôi thì tôi biết phải làm gì, hứ, đồ kiêu căng…!
- Cô nói cái gì hả, có tin là tôi xử cô bây giờ không…? Trường quát.
Con nhỏ này đúng là không biết điều mà, đã chốn ra ngoài anh không nói gìthì thôi, anh lại cứu cô bạn của nó nữa, nó không cảm ơn anh lấy một câu lại còn dám chửu anh là kiêu căng là thế nào, cô ta đúng là muốn chết sớm đây mà.
Loan đã chạy trước khi Trường tóm được nó, nó cố chạy thật nhanh xuống lầu đến nỗi va cả vào chị giúp việc, nó vội đứng lên và nói:
- Em xin lỗi…!
Chị kia bực mình lắm, con nhỏ này là ai thế nhỉ, mà cậu chủ có vẻ thích nó thì phải, không hiểu cậu ta có mắt hay không khi đi thích một con nhỏ nghịch như quỷ thế này, đúng là điên hay sao ấy, chị lẩm bẩm chán rồi bảo nó:
- Cô đi thì phải chú ý một chút chứ, cô có biết là vì cô mà tôi phải dẹp dọn cái đống này không hả…?
Con Loan nhìn xuống chân mình thì ôi thôi, cơm canh đều đổ hết cả, có lẽ tên Trường đã cho người nấu mang lên chờ khi nào con Hồng nó tỉnh, thì cho con Hồng nó ăn, xem ra nó vô ý quá rồi còn gì, mình đúng là hậu đậu, chị ta tức mình cũng đúng.
- Em xin lỗi, để em dẹp cho…!
Loan ngồi ngay xuống, sẵn cái chổi ở ngay đấy, nó quét quét, nhưng mà chị giúp việc nhìn nó làm thì ngứa mắt hơn, con kia nó có biết dọn dẹp không nhỉ, đã không gọn gàng và sạch sẽ thì thôi nó lại làm loang lỗ hết cả ra thế kia, chị giằng ngay lấy cái chổi chị bảo:
- Mời cô đi cho tôi nhờ, cô mà làm thêm lúc nữa thì tôi lại càng mệt hơn…!
Con Loan không biết lỗi thì thôi, nó nhìn chị giúp việc đầy thách thức nó bảo:
- Này chị kia, em va vào chị, em đã xin lỗi rồi, mà chị còn cố chấp như thế hả, đúng là chủ nào tớ nấy…!
Chị kia uất quá, sao trên đời này lại có một con bé như nó nhỉ, đúng là…
- Cô kia, sao cô dám chửu cả chủ của tôi hả, mà tại sao cậu Trường lại có một cô bạn như cô chứ…!
Chị ta nhìn nó từ đầu đến chân, chắc là chị đang đánh giá xem nó là con người như thế nào.
Còn Loan thì vừa tức vừa bực, nó xoa xoa hai cái vào bụng, nó nghĩ mình đói quá rồi, đôi co làm chi cho mệt, thôi đi ăn đã rồi tính tiếp.
Loan cố nuốt cho xong hai bát cơm, ăn xong nó còn nuốt nốt bát canh nữa chứ, rồi nó phóng vội lên lầu, như thế là đã yên dạ rồi.
Trường thấy Loan đi rồi anh cũng định đi luôn, nhưng anh nghĩ mình ở lại đây trông cô ta vậy, nếu không có chuyện gì xảy ra thì khổ, con bé thỉnh thoảng mơ cái gì mà cứ ú ớ hoài như vậy nhỉ, tay nó quơ ra, anh định bỏ mặc nó cho xong, nhưng thấy tội quá anh liền bước lại cầm tay nó.
- Đừng bỏ cháu mà, ông ơi, hu hu hu…!
Trong mơ con bé này ông của nó à, tại sao nó lại khóc hay là ông của nó chết rồi nên bây giờ nó mới như thế, chắc là nó thương ông nó lắm, sao khi ốm đau, hay đau khổ người ta hay nhớ lại những cái không hay thế nhỉ, tội nghiệp cho con bé này, nhưng mà nó liều quá, đã đau ốm như thế này mà nó còn lang thang ngoài đườnglàm gì, bố mẹ của nó sẽ đứng tim vì nó mất.
Trường cầm tay nó, khẽ vỗ vỗ cho hai cái, anh định buông nó ra, nhưng nó cầm tay anh chặt quá, nó lẩm bẩm bảo anh:
- Đừng đi nữa ông nhé, ở lại với cháu đi…!
Trường buồn cười, anh là ông của cô bé này khi nào, mà sao nó gọi anh tình tứ thế nhỉ, đúng là, anh nghĩ thôi thì mình cứ để như thế này vậy, nếu mà buông ra nó lại hét lên và gặp ác mộng nữa thì khốn, người ta đã bệnh rồi, coi như vì tình người mà mình làm ơn vậy.
Con Loan sao lại gặp con bé này ở đây, bệnh viện mà nó nằm chắc là cũng quay đây thôi, nhìn cái tên thêu trên áo nó thì biết, hay là con Loan gọi cho con bé này ra, nếu đúng thế thì con Loan ác thật, bạn bị bệnh nhứ thế này mà nó cũng lôi ra được là thế nào, anh nhất định phải truy cho ra, xem vì sao nó làm thế, con bé này may mà không sao, nhỡ nó bị biến chứng thật thì ai chịu trách nhiệm cho nó, đúng là liều mạng quá, không coi ông trời ra gì cả.
Bàn tay của nó mềm mại nhưng mà nóng quá, con bé này lại lên cơn xốt rồi, đúng là khổ, anh không yên tâm chút nào, phải đi gọi bác sĩ thôi, anh đang định rời đi thì con Loan nó đến....