↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Mặc Đăng ngồi trầm tư suy nghĩ, con Loan đã ngủ được một giấc rồi, nhìn nó ngủ anh thấy thật bình yên, anh nghĩ trông cô ta cũng đáng yên đấy, không biết vô tình hay cố ý mà anh ngắm nó thật kỹ, đôi môi mềm hé mở, làn da trắng hồng, cái mũi thật cao, mái tóc của nó đã xòe ra hết cả cái gối, anh cứ nhìn nó như bị thôi miên, chỉ khi có tiếng mở cửa, thì anh mới giật mình quay lại.
Trải qua một đêm ngủ trong bệnh viện Đăng đã mệt phờ cả người, đã vậy sáng ra con Loan lại hét thật to.
- Á á á…!
Lấy tay nhoay nhoay mắt, anh cố mở mắt ra hỏi nó:
- Có chuyện gì hay sao…?
- Ai cho anh ngủ ở đây hả…?.Loan hét.
Nghe Loan nói anh mới giật mình nhìn lại thì trời ạ, anh và nó và đang ôm nhau ngủ trên giường bệnh, môi kề môi, má kề má, mà tay của anh lại làm gối đầu cho nó ngủ nữa mới chết chứ, bật giậy thật nhanh, anh nhảy xuống khỏi giường, con Loan nhìn anh đầy tức giận bảo:
- Anh là đồ biến thái, lợi dụng người ta ngủ mà làm trò đồi bại hả…?
- Cô có im đi không, hay là cô muốn cho cả bệnh viện này biết…! Đăng quát.
Mặc dù im lặng nhưng nó vẫn không nuốt được cục tức, nó vẫn muốn được rủa hay là quát Đăng.
Đăng cố nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh không hiểu tại sao sáng nay mình lại ngủ trên giường cùng con Loan, nhưng mà cô ta dám chửu anh là đồ biến thái hả, cái con nhỏ chết tiệt này, anh có làm được gì nó đâu, nhưng mà tại sao chứ, tại sao anh lại ngủ cùng nó chứ…Trí óc anh dần hoạt động trở lại, anh nhớ…
Nghe tiếng động anh quay lại thì ra là một chị y tá, chị bưng thuốc vào cho Loan.
Chị nhìn anh cười hỏi:
- Bạn gái em ngủ rồi à…?
Đăng thấy chị hiểu lầm mối quan hệ của mình với Loan, anh định giải thích, nhưng nghĩ thế nào lại thôi nên anh bảo:
- Vâng…!
Chị đưa cho Đăng một bịch thuốc, sau khi dặn xong thì chị khép cửa phòng lại.
Còn anh cũng đã mệt rồi nên ngồi trên ghế gần cửa phòng, anh định ngủ một giấc thì…
- Mẹ ơi cứu con…! Loan hét lên.
Đăng vội chạy đến xem Loan thế nào, anh không biết trong mơ nó gặp phải cái gì mà nó kêu lên thất thanh như vậy, anh nghĩ chắc là do buổi chiều cùng mình vào căn nhà ma đó, con nhỏ vẫn còn bị ám ảnh nên mới thế này.
Tay của con Loan dơ lên, anh vội nắm lại, vỗ vỗ nhẹ hai cái vào tay nó, anh thấy hình như nó đã ngủ được yên, ngồi được một lúc, anh nghĩ con nhỏ đã ngủ say rồi, anh định rút tay lại nhưng nó nắm tay anh chặt quá, nếu mà giật mạnh ra thì sợ con nhỏ tỉnh giấc mà để yên thế này thì anh thấy nó kỳ kỳ làm sao ý, anh đâu phải là người yêu, hay người thân của con nhỏ, nhưng thấy nó ngủ ngon quá, anh thở dài…
Nhưng mà anh không ngờ được kết quả sáng nay lại ra thế này…
- Anh còn muốn nói gì hả…? Loan bực mình truy vấn anh.
- Thế đêm hôm qua ai nắm tay tôi, không cho tôi đi hả…? Đăng trả đũa.
- Ai nắm tay anh, anh đừng có mà bịa…! Loan hét.
- Cô bảo ai bịa hả, không lẽ tôi phải chụp ảnh để chứng minh cho cô…?
- Anh…!
Bí quá Loan không còn từ gì để nói nữa, nó đã nhìn thấy hết của anh ta, và bây giờ nó ngủ cùng anh ta, thế là thế nào…Nó ôm đầu khổ sở, ôi cái số của con, chỉ trong vòng một ngày mà con phải trải qua hai chuyện khủng khiếp nhất trên đời.
Nhìn cái tướng rầu rĩ của nó, anh nghĩ cũng tội nghiệp cho con nhỏ thật, nhưng mà xét cho cùng đâu phải lỗi của anh, anh giật mình không phải cô ta sẽ bắt mình chịu trách nhiệm chứ, mà mình có làm được gì cô ta đâu, mà phải chịu trách nhiệm, chỉ là ngủ cùng thôi mà.
Trong khi anh đang suy tính thiệt hơn thì con Loan nó đang nghĩ đến chuyện khác, nó sợ phải về nhà, vì nó đã đi qua đêm với Đăng, mà nó lại không gọi được một cú điện thoại chomẹ nó, thế nào nó cũng bị mẹ nó hành tội.
- Anh phải đền cho tôi…? Loan hét.
- Tôi có làm gì cô đâu mà tôi đền…! Đăng đáp.
- Anh ngủ cùng người ta mà anh bảo là không làm gì hả…? Con Loan sụt sịt khóc.
Đăng cuống quá, anh không biết làm gì vào lúc này, rõ khổ cho anh, mà sao con nhỏ này ngốc thế nhỉ, chỉ ngủ như bạn bè thôi, chứ nào có phải…
Đăng nói với Loan như là thầy giáo đang chỉ bài cho học sinh.
- Cô ngốc vừa thôi, người ta có làm gì cô mà cô cũng không biết hả, cô thử kiểm tra lại mình xem, có mất mát gì không…!
Loan kiểm tra lại quần áo, thì đúng là nó vẫn còn nguyên vẹn, đâu có bị sứt mẻ gì đâu, nó nghĩ chắc là anh ta nói đúng, mình hay bị ác mộng nên hay nói mơ, ở nhà mẹ mình cũng nói thế mà, nó hối lỗi bảo:
- Em xin lỗi…!
- Ờ…!
Con nhỏ này nó vừa nói gì nhỉ, em hả, nhìn lúc này nó dễ thương quá, tại sao nó lại không thế này cho mình nhờ, anh nghĩ nếu mà nó cứ như thế này thì anh sẽ thích nó mất, nhưng mà không được, anh không thể nào thích con nhỏ này được, nó là ác quỷ trong vai thiên thần, anh tự bảo “Đăng ơi đừng vì một phút yếu lòng mà mày phải đau khổ cả đời”.
Cầm gói thuốc và đồ đạc, cả hai dắt nhau xuống tầng trệt, Đăng bảo Loan:
- Cô ngồi đây chờ, tôi còn phải đi đóng tiền viện phí và xin giấy ra viện cho cô…!
- Vâng, anh đi đi…! Nó nhỏ nhẹ đáp.
Đăng nghe Loan nói xong, anh ngơ ngẩn bước đi, đừng có nói với tôi với cái giọng ngọt ngào đó nữa, tôi không muốn bị cô dụ đâu, mặc dù đầu của anh nó nghĩ thế nhưng môi anh thì lại nở một nụ cười thật đẹp.
Từ cái hôm Quân đến nhà Hồng, không khí trong gia đình nó thay đổi hẳn, bố mẹ nó lúc nào cũng tra hỏi nó về cái tên chết tiệt ấy, đến là khổ nó nghĩ, nó không thể ở thêm cái nhà này một phút nào nữa, nên hôm nay nó đã có một quyết định trọng đại, nó cần gặp cha mẹ nó.
Gõ vào cửa phòng của Ông bà Hùng, nó hỏi:
- Bố mẹ có trong phòng không ạ…?
- Có, mà có chuyện gì hả con…? Tiếng bà Hoa.
Nó mở cửa bước vào thì thấy bố nó đang đọc báo, còn mẹ nó đang chải đầu, nó bảo:
- Thế này bố mẹ ạ, con muốn được về nhà ông bà ngoại chơi, không biết bố mẹ nghĩ như thế nào…?
- Sao tự dưng con lại muốn đi…? Bà Hoa nghi ngờ hỏi.
- Con chỉ muốn được nghỉ ngơi sau khi thi xong thôi, và lại con cũng muốn thay đổi không khí…!
Nghe con Hồng nói cũng có lý, bà Hoa liền bảo:
- Nhưng mà ông bà ngoại của con ở tận Đà Lạt, mẹ không yên tâm cho con đi một mình…!
- Mẹ à, con đã lớn rồi mà, con có thể tự lo cho mình được…! Nó phân trần.
Thấy nó quả quyết như vậy, bà Hoa đành bảo:
- Thôi cũng được rồi, giá mà bố mẹ hay thằng Khoa không bận thì hay biết mấy, lúc ấy sẽ có người đi cùng con…!
- Có sao đâu mẹ, con đi một mình cũng được mà…! Hồng trấn an mẹ nó.
Nhận được sự đồng ý của bố mẹ, Hồng mừng lắm, nó thầm bảo thế là thoát nạn, nó muốn được yên thân, không bị ai quấy rầy, hay làm phiền nó hết.
Giải quyết xong chuyện gia đình rồi, bây giờ còn chuyện cái xe nữa, rõ khổ khi không lại nhờ anh ta giữ hộ làm gì, mà anh ta để nó ở đâu nhỉ…?
Hồng còn đang thắc mắc thì có tiếng chuông điện thoại của nó kêu.
- A lô, xin hỏi ai đấy ạ…? Nó lịch sự hỏi.
- Là anh, Quân đây…!
Vừa nghe thấy cái giọng này là Hồng cảm thấy ngán rồi, anh ta còn ám mình chuyện gì nữa.
- Có chuyện gì…? Hồng cộc lốc hỏi.
- Em đang làm gì đấy…?
- Không làm gì cả…? Nó gắt.
- Vậy em có thể giành cho anh một chút thời gian được không…?...