↓↓ Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Chap 10: Bữa ăn khó nuốt.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, công việc cứ tiếp tục, mọi người đã không còn chĩa mũi nhọn vào NT mà chuyển sang Mai và nuối tiếc với boss. Hàng ngày NT đến làm việc bình thường rồi ra về đúng giờ, dường như bình minh đã trở lại nơi đây, bánh xe của thời gian sau một hồi lệch hướng đã trở lại đúng quỹ đạo vốn có của nó.
NT vừa đi vừa ôm một đống đồ trên tay che kín cả tầm mắt, gần đến thang máy bỗng thấy nhẹ hẳn, hai tay trống không, hốt hoảng ngó lên, hóa ra có người đã lấy nó khỏi tay mình. Sau đó là một khuôn mặt hiện ra với nụ cười tỏa nắng:
- Hi, em còn nhớ tôi không?
Sao không nhớ chứ? Người đàn ông này đã gây ấn tượng mạnh cho NT, là người đàn ông duy nhất khiến cô luống cuống, ngại ngùng, hơn nữa cô cũng có khả năng nhớ mặt người khác.
Vẫn phong cách ngổ ngáo, ngang ngược và phóng khoáng, quần bò rộng thùng thình với dây nhợ chằng chịt, chiếc áo phông đen, bên ngoài là áo khoác dày.
Nghe anh ta hỏi, NT cũng nở nụ cười đúng mực, không thân quen, không lạnh nhạt:
- Chào anh.
- Vậy mà tôi cứ lo em không nhớ. – Nói xong QT còn ôm ngực thở phào trọc cho NT cười.
- Anh yên tâm, tôi không phải là người dễ quên, tôi vẫn nợ anh một bữa cơm mà.
- Vậy hôm nay được không? – QT nắm cơ hội, đề nghị luôn.
- Bây giờ sao?- NT nhìn chiếc đồng hồ treo cách đó không xa, gần 7h30,đúng bữa tối, chỉ có điều cô vừa mới làm việc được 30 phút đã xin phép ra ngoài, như vậy có được không?
Nhìn thấy vẻ do dự trên khuôn mặt cô, QT liền nói:
- Tôi có thể nói với họ giúp cô.
- Không sao, tôi tự lo được…Vậy anh đứng đây đợi một lát, tôi vào xin phép quản lí và thay đồ.
Sau đó NT quay đi, QT cười đứng nhìn theo cô thích thú.
Lát sau NT bước ra, trên người đã thay bộ đồ bình thường, giản dị nói với Tiệp:
- Ừm, tôi chỉ có một tiếng, tôi nghĩ ăn một bữa tối như vậy là đủ.
QT không nói gì chỉ nhìn cô cười. Khi hai người bước ra cửa, NT định rẽ trái thì bị anh kéo lại, đành nhìn anh thắc mắc,anh liền cười giải thích:
- Đợi tôi lấy xe.
- Không đi bộ được sao? Tôi biết một vài quán ăn gần đây cũng được lắm. – NT không nghĩ phải đi xe, cô cũng chỉ đãi anh một bữa bình dân thôi mà. Nhưng QT dứt khoát từ chối:
- Không thể đi bộ. Đợi tôi.
Vì vậy NT đành nhún vai chấp nhận, thật bá đạo! Dù sao cũng là đền bù anh ta thôi thì nghe theo vậy, đúng là tính cách công tử nhà giàu, một đoạn đường ngắn ngủi cũng không thể đi bộ.
Ngồi trên chiếc xe thể thao màu vàng với kiểu dáng kì lạ, đặc sắc NT cũng không biết đây là loại xe gì, hãng nào? Cô không rành về ô tô, cũng không có hứng tìm hiểu, chỉ chắc chắn được nó rất đắt. Không khí bên trong xe chật hẹp, ngột ngạt khiến NT không thoải mái, liếc nhìn sang bên cạnh, QT chăm chú lái xe không có ý định mở miệng bắt chuyện, do vậy cô cũng trầm mặc không nói.
Không khí càng thêm khó chịu, anh lái xe rất nhanh, mặc dù là trong nội thành làm NT hơi sợ, muốn mở miệng chỉ đường lại thấy ngại, không biết nên nói ra sao. QT không hỏi, cứ lên xe lái một mạch làm cô càng lo lắng, e sợ anh ta đến một nhà hàng sang trọng, như vậy cô làm sao đủ tiền?
Đang băn khoăn, xe đã dừng lại trước một nhà hàng Pháp sang trọng, rộng lớn. NT thầm kêu xong rồi, nắm chặt chiếc cặp chéo của học sinh cô thường đeo, NT không thích dùng túi sách màu mè như những người khác, dù sao cô vẫn luôn muốn giữ chút gì đó của thời học sinh mà cô chưa hưởng hết.
QT đã bước xuống xe, mở cửa cho NT, thấy vậy cô đành hít sâu một hơi, bước ra khỏi xe, khách khí nói:
- Cảm ơn.
- Đó là vinh hạnh của một người đàn ông đối với mỹ nhân. – Anh nháy mắt tinh nghịch với cô nhưng cô không nói gì, chỉ ngại ngùng tránh ánh mắt anh, mặt thoáng đỏ.
Khi đến trước cửa nhà hàng, NT đứng sững một lúc. Đây là một nhà hàng kiểu Pháp tiêu chuản từ phong cách trang trí đến cách ăn mặc của nhân viên. Bao quát toàn nhà hàng là cửa kính trong xuốt, ánh đèn vàng dịu nhẹ, thanh tịnh làm cho người ta có cảm giác thư thái, dễ chịu.
Hai cô nhân viên xinh đẹp mặc váy xanh đứng ở cửa mỉm cười chào đón. Vì vậy NT lại hít một hơi dài, cố trấn tĩnh, từ từ bước vào trong. QT không bỏ qua một tia cảm xúc trên mặt cô từ lúc dừng xe, anh rất muốn cười to vì vẻ mặt đáng yêu của NT nhưng nhịn xuống, tỏ ra bình thản, theo sau cô đi vào.
Một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, lịch sự mặc quần áo đồng phục sơ mi trắng sơ vin cẩn thận kết hợp với chiếc quần đen dẫn họ vào một gian phòng yên tĩnh, không khí ấm cúng, lãng mạn với ánh đèn vàng. Bên tai văng vảng tiếng đàn piano du dương, nhẹ nhàng càng tăng thêm sự lãng mạn, khoan khoái.
Gian phòng có cửa kính cách âm nhìn ra đường phố thủ đô nhưng không bị âm thanh ồn ào của bên ngoài quấy nhiễu khiến NT có cảm giác trước mặt mình là tấm chắn vô hình, phân cách hai thế giới trái ngược hoàn toàn. Trong này là không khí xa hoa, lãng mạn của người giàu còn ngoài kia với bao ánh đèn, bao con người đi lại tấp nập trên đường mưu sinh, đó chính là nhịp đập của cuộc sống : sôi nổi, bon chen đầy vất vả. Bỗng NT cảm thấy nơi đây tuy yên tĩnh, trang trọng nhưng không thực tế đối với cô, ngoài kia mới là cuộc sống mà cô đang trải qua hàng ngày như những bác nông dân bán rau, bán hoa hay bác xe ôm đứng đường đón khách dù trời tối vẫn chưa thể về nhà với vợ con.
Nhìn lại quần áo trên người, chiếc quần bò rẻ tiền, áo phao màu vàng giản dị, bên trong là áo len xám cao cổ, thật không xứng với không gian và con người nơi đây, bọn họ đều là tầng lớp thượng lưu, ăn mặc toàn đồ hiệu, khuôn mặt trang trí tỉ mỉ, cẩn thận, NT thấy mình bị lạc lõng, mặc dù không gian rộng, không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng nhưng cô lại rất không thoải mái, bức bách và ngột ngạt, chỉ muốn ra khỏi đây ngay.
Anh phục vụ viên bước vào, đưa thực đơn cho khách rồi lui ra đứng chờ. NT vừa mở ra nhìn liền choáng váng, một món ăn ở đây bằng thức ăn cả tuần cho gia đình cô, thậm chí là cả tháng của những gia đình cực nghèo khổ. Nghĩ đến những người già, em nhỏ phải lang thang nơi đầu đường xó chợ, ăn xin mong có chút gì lót dạ duy trì sự sống qua ngày, những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo mà không có tiền chữa hay gần nhất bên ngoài kia vẫn đầy rẫy những con người đang vất vả đầu tắt mặt tối kiếm sống cách bọn họ vẻn vẹn một lớp kính mỏng manh, NT chỉ muốn lật bàn, quát vào mặt kẻ đối diện và tất cả những kẻ tự cao, tự đại đang vui vẻ, thản nhiên ăn uống vô tư, nhìn ra ngoài với đôi mắt vô cảm rồi bỏ đi luôn. Cô cố kìm lại ý nghĩ đó, hít thở sâu, tay nắm chặt.
NT gập menu lại thật mạnh, đặt xuống bàn rồi mắt nhìn thẳng vào mặt QT, mạnh mẽ nhưng bình tĩnh, nói từng từ từng chữ rõ ràng:
- Xin lỗi, tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế này, cũng chưa bao giờ được ăn món nước ngoài vì vậy không biết chọn thế nào…Mà tôi nghĩ cũng không cần thiết vì… Tôi không có đủ tiền để ăn ở đây, nhưng dù sao anh đã đến đây vì vậy tôi nhất định giữ lời hứa mời anh ăn. Đó là tôi nợ anh…còn tôi không có ý định ăn, mời anh cứ tự nhiên.
Tưởng anh sẽ nói gì, nào ngờ anh chỉ cười, tiếp tục chọn món rồi đưa thực đơn lại cho phục vụ, sau đó mới nhìn cô tự nhiên nói:
- Em thật đặc biệt, rất thẳng thắn, không ra vẻ hiểu biết hay sành điệu như những người phụ nữ khác. Thường thì họ luôn giấu những gì mình không biết vì sợ người ta nói mình quê mùa, lạc hậu....