↓↓ Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ông ngoại đang thay chỗ ngói cũ trên mái nhà. Bố đến giúp ông đi, như vậy sẽ có cớ ở lại qua đêm.
Nói xong, hai bố con cùng nhìn nhau đầy ẩn ý cười đầy gian tà.
AD nhìn bố ngốc nghếch cười bỗng thấy thật ra cho dù bố thông minh, lạnh lùng và đáng sợ đến đâu nhưng trước mặt mẹ và bé bố luôn rất ngờ nghệch và đáng yêu. Bố thay đổi hoàn toàn, trở nên nói nhiều, cười nhiều và đặc biệt là rất biết nghe lời. AD gật đầu hài lòng vì điều đó bởi bé biết bố rất yêu mẹ và bé.
Sau đó hai bố con MV vui vẻ rời khỏi phòng, hưng phấn đi thực hiện “ý đồ đen tối” của mình… Cũng không biết liệu tối nay con thỏ nhỏ có bị sói xám xơi tái không?
Đi lang thang trên đường, NT bỗng thấy rợn người. Lúc này cô mới dừng lại, đưa mắt nhìn xe cộ trên đường, nhìn xem đây là đâu. Thì ra trong lúc thất thần, cô vẫn đi quanh tường của trường mầm non. Liếc mắt nhìn qua song sắt trước mặt, NT nhìn thấy những em nhỏ đang tung tăng ngồi đu qay hay cầu trượt, vui đùa thỏa thích trong giờ ra chơi. Dựa người vào thanh sắt lạnh, cô cứ nhìn chằm chằm các em như vậy hồi lâu. Trong đầu hồi tưởng lại những lời chị hiệu trưởng vừa nói.
Hiệu trưởng là một phụ nữ nghiêm khắc, có bản lĩnh, tuổi đã ngoài bốn mươi. Lần đầu tiên gặp chị, NT đã chào là cô khiến chị mặt lạnh xuống 0 độ, mãi sau mọi người nói cô ngốc, NT mới biết mình đã động chạm đến vấn đề nhạy cảm của phái nữ… Khổ một nỗi chị hơn NT 15 tuổi, đồng thời cũng kém mẹ cô khoảng đấy khiến cho NT không biết nên xưng hô thế nào? Đó cũng là cái dở trong cách xưng hô của tiếng Việt. NT cười nhớ lại kỉ niệm ngờ nghệch đó.
- Hiện tại có đoàn thanh tra đến kiểm tra trình độ và hồ sơ của các giáo viên. Lần này họ làm quyết tuyệt lắm… Chị rất tiếc nhưng không còn cách nào khác.
Chị hiệu trưởng đã nói đầy quyết liệt và vô tình mặc dù lời nói chứa sự áy náy. NT biết chị là một người công tư phân minh, luôn tỉnh táo vì vậy chị biết vấn đề nào nặng nhẹ hơn, và quyết định của chị luôn dứt khoát, mạnh mẽ như vậy. Chính những thứ đó đã làm cho cô khâm phục chị. Cô không trách chị hiệu trưởng làm vậy bởi cô biết chị chỉ làm theo quy tắc và hoàn cảnh. Đó không phải lỗi của chị, NT càng biết rõ đây cũng không phải chuyện tình cờ, cô biết chắc chắn có người cố tình, đoàn thanh tra chỉ là sự đe dọa của họ…nhưng cô biết làm gì đây? Cho dù biết rõ là ai cô cũng đâu kiện nổi họ? Rõ ràng là cô không có lý. Nhà nước vẫn luôn yêu cầu bằng cấp, họ chỉ làm theo quy định đặt ra, sẽ không có bất cứ trường hợp ngoại lệ nào. NT cười buồn khi biết mình thật bé nhỏ, chỉ như con kiến, dễ dàng bị giẫm bẹp bất cứ lúc nào mà không có lấy một cơ hội phản kháng.
Vì vậy việc duy nhất cô có thể làm là bình thản chấp nhận điều đó. Bước ra khỏi trường trước ánh mắt đầy vui sướng và khinh miệt của những kẻ luôn ghen ghét, đố kị với mình. Nhưng NT chẳng thèm để ý đến, cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Đang lơ đãng với nỗi buồn bỗng tiếng điện thoại làm NT giật mình tỉnh giấc. Cô thẫn thờ ấn nút nghe mà không nhìn màn hình, mệt mỏi nói:
- Alo.
- Nguyễn NT, cậu còn dám thong thả nói như vậy? Cậu có biết đã nói với mình là sắp đến từ 1 tiếng 33 phút trước rồi không?
Tiếng sư tử gầm của Hân truyền ra từ điện thoại khiến NT phải nhăn mày tránh ra xa. Đợi âm thanh nhức óc đó dừng lại, NT mới nhẹ nhàng nói:
- Ờ…ừm…mình bị kẹt xe…nhưng không sao, sắp đến rồi. Cậu chờ lát nữa thôi.
- Cho cậu 10 phút cuối cùng.
Sau đó vọng lại bên tai NT là tiếng giập máy đầy uy lực và tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi kết thúc. NT vội vàng cất máy vào túi rồi hít sâu một hơi, thục mạng chạy về bến xe buýt, không còn hơi nghĩ chuyện vẩn vơ nữa.
Trong tiệm áo cưới “Hạnh Phúc”, xung quanh đều là cửa kính với những manocanh khoác trên mình những bộ váy cưới lộng lẫy, đủ màu sắc. Hân mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết không dây ôm sát lấy bộ ngực đẹp đẽ của cô ngồi trên sôpha, đằng sau là dải lụa màu trắng xuôi xuống lưng đính trên mái tóc đã được búi gọn gàng. Khuôn mặt trang điểm tinh tế, nổi lên những đường nét đẹp đẽ của cô. Lúc này trông cô xinh đẹp và rực rỡ như hoa hướng dương. Chỉ có điều hai hàng lông mày thanh tú đang cau chặt lại thể hiện sự bất mãn.
Đức Minh mặc com lê đen, cổ thắt nơ trắng, áo sơ mi bên trong cũng màu trắng trông rất lịch lãm và bảnh trai như hoàng tử William. Anh đang đứng bên cạnh, đặt tay lên vai Hân dỗ dành:
- Chắc Tuyết bị kẹt xe thật, em đừng giận, nó nói sắp đến rồi mà.
- Hừ, nó bảo câu này đã một lần khoảng hơn tiếng trước rồi. Hôm nay là ngày cưới của em mà, chẳng coi trọng gì hết. – Hân bĩu môi, tức giận nói.
ĐM chẳng biết nói gì nữa, chỉ có thể chống tay nhìn ra cửa.
Đúng lúc này NT mặt đỏ hồng, thở hổn hển xuất hiện, thấy vậy ĐM liền nhăn mặt khổ sở nhìn em rồi hất đầu về phía Hân cầu cứu. NT mỉm cười gật đầu với anh, bước lại gần cô dâu:
- Woa, ban ngày mà có tiên nữ rơi xuống nhân gian sao? Thật là không tin được. – NT phô trương hô to.
- Thôi đi, đừng có mơ dùng chiêu đó đánh lạc mình. – Hân hừ lạnh không thỏa hiệp.
Kế hoạch bị thất bại, NT thở dài buồn bã ngồi xuống bên cạnh Hân, cúi đầu hối lỗi nói:
- Mình xin lỗi đã bắt cậu đợi lâu.
Nghe vậy Hân mới nguôi ngoai một chút, lạnh nhạt đáp:
- Nói thế còn nghe được… Nếu cậu còn làm mình giận nữa, mình sẽ bỏ về, không thèm chụp ảnh cưới gì hết. – Hân dọa nạt.
Đứng bên cạnh, ĐM hốt hoảng gần như xoắn đuôi lại, định mở miệng thì NT đã lên tiếng trước:
- Đừng thế chứ, cậu giận mình sao lại trừng phạt lên anh mình?
NT cười nhìn anh trai, ĐM liền gật đầu như trống gỏi. Hân cũng nhìn theo, bộ dạng gấp gáp và sợ hãi của anh khiến khóe miệng cô co giật vì nhịn cười. Cuối cùng không kiềm chế được bật cười ngặt nghẽo. Hai người kia vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, cùng đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán.
Sau đó NT nắm tay Hân kéo dậy cười nói:
- Mọi chuyện ổn rồi thì tươi cười lên nào cô dâu. Đi chụp ảnh thôi, hôm nay cậu là xinh đẹp nhất đấy, vì vậy không được nhăn nhó, biết chưa? – Cô vỗ về má Hân dỗ.
Nói xong cô đưa tay kéo hai người đi về phía thợ chụp ảnh. ĐM và Hân cười tươi như hoa tạo dáng hết kiểu này đến kiểu khác: lãng mạn, hoang dã, mạnh mẽ… theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia. Bọn họ cũng kéo NT vào chụp cùng nhưng cô nhất quyết từ chối bởi đây là ảnh cưới của họ, không thể có ai xen vào. Khuyên mãi không được họ mới chịu từ bỏ.
Lát sau, NT theo nhân viên phục vụ đi thay áo dài.
Đứng trước gương, NT ngắm mình trong bộ áo dài màu đỏ truyền thống.
- Chị thật xinh đẹp, da lại trắng mịn. Mặc bộ này đúng là không thể chê vào đâu được. – Cô nhân viên vuốt tà áo cho NT, tấm tắc khen ngợi.
NT không nói gì, chỉ mỉm cười với cô rồi tiếp tục nhìn người trong gương. Quả thật chiếc áo dài này vừa tôn lên dáng người mảnh khảnh vừa làm rạng rỡ làn da trắng hồng của cô…nhưng NT lại thấy có nét bất an trong nụ cười và ánh mắt. Cô không thích dáng vẻ của mình lúc này lắm, đẹp nhưng có vẻ chín chắn và đượm buồn.
Thực ra NT rất ít khi mặc áo dài bởi cô thấy mình lùn mặc không đẹp, mặc vào lại hơi bó buộc và đặc biệt là cô không thích đi giày cao gót, rất đau chân và bất tiện. Nhớ thời cấp ba, bọn cô thường nghịch ngợm vì vậy hầu như đứa nào cũng ghét mặc áodài, luôn tìm đủ mọi cách để không phải mặc. Và lý do hữu hiệu nhất là “bệnh con gái”. Nghĩ đến đó khóe miệng NT liền nhếch cao lên nhưng sau đó lại từ từ hạ xuống, nỗi buồn dần xâm nhập.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi sách để trên bàn gần đó kêu lên, NT nhờ cô nhân viên lấy hộ mình rồi bật máy nghe:...