XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Thật không có quy tắc gì. Cái nhà này sắp loạn hết rồi… Các người cứ đi đi, có giỏi thì đừng bao giờ về nữa.
Nói xong bà phất tay áo bỏ đi. Căn biệt thự rộng lớn lại chìm vào im lặng, bị nhấn chìm bởi màn đêm đen tối. Mặc dù đèn điện sáng trưng nhưng nó vẫn lạnh lẽo như được tạc ra từ băng. Trong đó, có một đứa bé đang ngồi trong căn phòng tối om, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ. Vô cảm nghe cuộc hội thoại to tiếng giữa mẹ và bà vang vọng khắp căn nhà. Đây cũng là một điều hiếm hoi xảy ra bởi từ xưa đến nay, mọi người trong nhà đâu có khi nào nói chuyện với nhau quá ba câu. Mẹ bé không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài những hứng thú của bản thân. Mẹ phục tùng, im lặng với tất cả những gì bà nói nhưng thực ra lại dửng dưng và cự tuyệt bằng cách khác. Đây là lần đầu tiên mẹ không nghe lời bà và to tiếng với bà. Mẹ nói đúng, bà là bà hoàng trên cao, lạnh lùng và uy nghiêm, không ai dám đến gần và chống cự, ngay cả con cháu của bà. Mẹ cũng đúng về tình cảm giữa hai mẹ con bé. Nhưng có một điều mà bé chưa bao giờ dám nói với mẹ hay với ai khác. Đó là bé im lặng và lạnh lùng như vậy bởi bé biết mẹ không hề yêu bố và bố cũng vậy. Điều đó làm bé luôn nghĩ rằng mẹ cũng không yêu mình và sự tồn tại của bé là một sự gượng ép. Cậu bé đau khổ nắm chặt con rô bốt trong tay. Đây là nơi bé sinh ra và lớn lên. Mọi chuyện luôn như vậy, bé tưởng mình đã chai sạm với sự lạnh lẽo và âm trầm còn đáng sợ hơn cả bóng tối của ngôi nhà. Nhưng càng tiếp xúc với cô và AD, bé càng khao khát và mong muốn thoát khỏi nơi vô cảm này. Ánh mắt cậu bé chăm chăm nhìn một điểm trên bầu trời, mong tìm kiếm được một ngôi sao sáng, rất tiếc hôm nay bầu trời đen kịt, chỉ có màu đen ánh lên trong mắt bé.
Chap 31: Nỗi lòng của Minh Vương.
Những ngày cuối tuần trôi qua êm đềm trong sự thấp thỏm và lo lắng của NT.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống thế gian, mọi vật chìm vào giấc ngủ, duy chỉ hai cô gái trong căn phòng nhỏ bé của NT đang cười đùa khúc khích. Hai người đều mặc quần áo cộc ở nhà giống nhau nằm trên giường đùa nghịch.
Đè trên người NT, Hân vừa cù nách cô vừa nói:
- Đầu hàng chưa? Cho cậu biết sự lợi hại của mình nè.
Lăn bên này lại sang bên kia, NT cố gắng tránh đòn tấn công của Hân, hai tay giữ chặt tay cô bạn, thở hổn hển đáp:
- Mình thua rồi… haha…Tha cho mình đi, cậu biết đây là nhược điểm của mình mà…Nhanh…nhanh…mình sắp nghẹt thở rồi…haha…
- Biết sự lợi hại của mình chưa?
Hân lật người lại nằm bên cạnh NT cười nhìn cô ra sức hít hà.
- Cậu ác thật đấy… Chiêu này chỉ nên dùng với…anh Minh thôi, chứ mình sao đỡ nổi trọng lượng của cậu? – NT nhăn nhó nói, sau đó hai người nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.
Khi tiếng cười dứt, họ bỗng trầm mặc không nói gì, nhìn trân trân lên đỉnh màn.
- Lâu rồi không được vui như vậy. – Hân lên tiếng trước.
- Ừ, ước gì ngày nào cũng như thế này. – NT cười buồn. Bỗng dưng thấy thời gian trôi nhanh quá. Tuổi thơ của con người chỉ như một cái chớp mắt, mở mắt ra đã đến lúc trưởng thành. Nghĩ đến bản thân mình đã là mẹ, NT vừa thấy hạnh phúc nhưng cũng có gì đó tiếc nuối. Thời gian tàn phá mọi thứ, chỉ để lại cho con người chút kí ức và cảm giác sâu sắc nhất.
Nhìn thấy niềm vui dần tụt xuống trong ánh mắt NT, Hân biết cô đang hồi tưởng lại quá khứ, liền đập lên trán cô mắng:
- Ngớ ngẩn vừa thôi. Nếu ước như cậu mà được thì mọi người trên đời này đã làm từ lâu rồi, tới lượt cậu sao? Cầu trời chi bằng cầu mình… Tự làm cho mỗi ngày của mình vui vẻ, không có gì hối tiếc là được, suy nghĩ nhiều chỉ tổ già sớm, thời gian càng trôi nhanh hơn… Uổng công cho cậu là học sinh xuất sắc của trường mình một thời, ngay cả “Vội vàng” của Xuân Diệu cũng không hiểu. Đúng là nỗi xấu hổ của giáo dục.
Vẻ mặt chế giễu của Hân không làm NT bực mình, chỉ giơ tay sờ má bạn nhẹ nhàng hỏi:
- Hồi nhỏ bọn mình thân nhau như thế nào nhỉ?
- Sao nhớ nổi? Xa tít tắpngày xửa ngày xưa rồi – Hân cười đáp – … Hình như hồi đó mình với mấy đứa trong làng cùng đi thả diều trên bờ đê. Mấy đứa bé tẹo, thả kiểu gì cũng không lên được, đang bực bội vô cùng thì trên trời có con diều bay cao vút. Nhìn lại mới thấy anh Minh đang cầm dây giật còn cậu thì chạy tíu tít bên cạnh. Thế là bọn mình chạy theo và…chỉ vài phút sau cả bọn đã chơi cùng nhau vui vẻ… Tình bạn của chúng ta như vậy đấy, thật đơn giản, thật nhanh chóng. – Hân nhún vai vui đùa nhưng trong mắt là sự xúc động thật sự khi nhớ lại những giây phút vô tư nhất của tuổi thơ.
- Đúng vậy, hồi đó bọn mình chắc chỉ như AD. Tình bạn đến thật tự nhiên, giản dị vì nó xuất phát từ trái tim thuần khiết nhất… Thậm chí mình còn cảm thấy nó như duyên phận vậy, đến lúc nào mình cũng không biết. – NT mỉm cười nhìn Hân chân thành, sau đó siết chặt tay hơn – Cảm ơn cậu… thực sự…Cảm ơn cậu đã luôn ở bên mình những lúc quan trọng nhất… Cảm ơn ông trời đã mang cậu đến bên mình.
Những câu nói xuất phát từ đáy lòng của NT làm Hân cảm động vô cùng, khóe mắt đã long lanh nhưng cô lại cười, ra vẻ không có chuyện gì đập vào trán bạn nói:
- Con dở, bỗng dưng lại tình cảm như là sắp chia ly từ biệt không bằng.
Nghe câu nói đùa của Hân, NT phì cười, lấy tay dụi mắt rồi ôm chặt bạn, nói giọng ủy khuất:
- Thì hôm nay chẳng phải ngày chia tay của đôi uyên ương chúng ta sao? Ngày mai là cậu thuộc về anh Minh rồi, làm sao mình dám gần gũi cậu như vậy? Anh ấy không bẽ gãy tay mình mới lạ.
- Haha, anh ấy dám? Trong tim mình, anh ấy không bằng gót chân của cậu. – Hân tươi cười ôm chặt bạn.
- Haiz, anh mình mà nghe thấy chắc đau lòng đến vỡ tim mất? Sao cậu có thể dễ dàng vứt bỏ tình yêu như vậy? – NT trách cứ, giả vờ đau lòng thay anh trai.
Thấy vậy Hân vội đẩy NT ra véo tai cô nhăn mày – Sến quá đấy bà – Rồi bất chợt cô trở nên nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt bạn, trịnh trọng khẳng định – Đối với mình, tình bạn và tình thân mãi mãi xếp trên tình yêu.
Âm thanh cuối cùng kết thúc, không khí lại trôi vào tĩnh lặng, trang nghiêm như đang tôn vinh điều đó. NT không nói gì, chỉ nhìn bạn chăm chú, sau đó lại ôm chặt bạn, đặt cằm lên vai bạn nói nhỏ:
- Mình cũng vậy.
Sự kiên định và có gì đó chua xót ánh lên trong mắt cô rồi nhanh chóng biến mất. Vì NT không đối mặt với mình cho nên Hân không nhìn thấy được, vẫn ôm chặt bạn.
***
Lát sau, Hân đẩy NT ra cười nói:
- Sướt mướt bằng đấy đủ rồi, nếu không mình không nhận ra chính bản thân mình mất…Quay lại chuyện chính, mai đi thử áo cưới với mình. Cậu thử áo dài luôn, cậu cũng là một trong những người bê tráp cho mình mà.
- Cậu đừng đùa, mình là em chồng tương lại của cậu đó. – NT cười trợn mắt với bạn.
- Mình không cần biết, mình chỉ biết cậu là bạn thân nhất của mình, vì vậy nhất định không thể thiếu được. – Hân nganh ngạnh nắm chặt tay bạn không nghe.
Thấy vậy NT chỉ có thể thở dài than thở, lấy lý do then chốt nhất:
- Mình muốn cũng không được…bởi mình đã là một bà mẹ rồi, làm sao đội lễ cho cậu đây? Cậu muốn các cụ cầm dao chém mình sao? – NT trừng mắt dọa nạt.
- Mọi người chỉ nói là kết hôn rồi không thể đội lễ chứ có nói là có con đâu? Vì vậy cậu vẫn đủ tiêu chuẩn trăm phần trăm. – Hân nói một cách nhẹ nhàng, liếc mắt coi nhẹ sự cảnh cáo của bạn.
Đến lúc này NT chỉ có thể giơ hai tay lên hàng, quả thật không còn lý lẽ nào với cô bạn. Cô dâu là lớn nhất, không thể để họ mất hứng được, nếu không có khi cô còn chết thảm hơn. Nghĩ vậy NT đành xị mặt thỏa hiệp nói:
- Thôi được rồi, vì cậu mình đành hy sinh tấm thân này – Sau đó cô giơ tay lên ra điều kiện trong tiếng cười khoái trí của Hân – Nhưng ngày mai mình cần đến trường gặp hiệu trưởng để báo cáo tình hình hiện tại, dù sao mình cũng bình phục rồi. Vì vậy cậu cứ đến tiệm áo cưới trước, khi nào mình xong việc sẽ đến sau, được không?...
« Trước1...124125126127128...134Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ