↓↓ Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nó tự nói với bản thân, lấy tay cốc vào đầu mình, khẽ thở dài.
Phần 33:
Tại công trường, Tuyết Lan hoàn toàn bị bỏ mặc, hắn thì hết đi xem bản thiết kế rồi lại đi nói chuyện với kiến trúc sư. Cô ta tức tối vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ dễ thương, đáng yêu. Ngồi mãi cũng chán, Tuyết Lan chạy đi tìm hắn. Thấy hắn đang rảnh rỗi, Tuyết Lan chạy đến ôm chầm lấy tay hắn, nũng nịu:
- Ở đây nắng quá à, mình về được không anh?
- Anh đã nói em đừng đi theo rồi mà, nếu mệt thì em về trước đi – Hắn đáp, chẳng buồn nhìn cô ta mà chăm chú vào bản thiết kế trên tay.
- Em không về đâu, em muốn ở đây với anh thôi – Tuyết Lan phụng phịu
- Tuỳ em thôi, anh phải đi làm việc đây, em vào trong mát ngồi đi, anh đang bận lắm – Nói rồi, hắn bỏ đi một nước, để mặc cô ta đứng đó.
Nghe hắn nói xong, Tuyết Lan tức lắm nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, vẫn bám theo hắn.
- Em giúp gì được không anh Phong?
- Không cần đâu, em cứ vào trong ngồi đi, xong việc rồi chúng ta về.
- Nhưng mà…- Tuyết Lan nũng nịu – Em muốn giúp mà.
- Nghe anh đi, anh bận lắm – Hắn cau mày – Em đừng có trẻ con như vậy, người lớn một chút đi.
Nói rồi, hắn tiếp tục làm việc. Tuyết Lan tức tối bỏ vào bên trong. Do mọi người đều đang làm việc nên cũng chẳng có ai quan tâm đến cô ta, Tuyết Lan dùng chân giẫm mạnh xuống đất, miệng không ngừng rủa:
- Chỉ tại cô ta, chỉ vì sự có mặt của cô ta nên anh ấy mới đối xử với mình như vậy, mình sẽ không tha cho cô ta đâu, không bao giờ.
Rồi cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Trang Linh. Khi cô bắt máy, Tuyết Lan bắt đầu trút nỗi tức tối lên cô. Trang Linh không nói gì mà chỉ im lặng lắng nghe, cô không muốn nói và cũng không biết nói gì. Tuyết Lan nói cho Trang Linh tất cả những âm mưu cũng như chuyện cô ta là chủ mưu vụ giết người. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, hắn vẫn chưa xong việc, còn Tuyết Lan thì cứ đi tới, đi lui để giết thời gian. Đang tức tối thì nghe có tiếng người đến gần, Tuyết Lan nhanh chóng lấy lại bộ mặt đáng yêu của mình và ngồi xuống ghế. Hắn mệt mỏi đi vào bên trong và ngồi xuống. Tuyết Lan vội đến cạnh hắn, lo lắng hỏi:
- Anh làm sao vậy?
- Anh không sao, xong việc rồi, chúng ta về thôi – Hắn mỉm cười.
- Em muốn đi ăn được không anh? – Tuyết Lan nhõng nhẽo
- Anh xin lỗi, hôm nay em về nhà trước nhé, hôm khác anh sẽ đưa em đi ăn được không?
Tuyết Lan toan cãi nhưng nhìn vẻ mặt đáng sợ của hắn, cô ta lại thôi. Tuyết Lan theo hắn ra xe và ngoan ngoãn về nhà nhưng trong lòng thì không hề vui chút nào.
Đưa Tuyết Lan về tới nhà xong, hắn đến bệnh viện với nó. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nó vội rời khỏi giường và tiến về phía hắn. Vừa bước được vài bước, nó khuỵ xuống do vết thương ở chân, hắn vội ôm lấy nó và bế nó lên, mắng:
- Em đang làm gì vậy hả? – Hắn cau mày – Có biết mình đang bị thương không?
- Anh bị làm sao vậy? Sao có vẻ mệt mỏi như vậy? – Nó đặt một tay lên mặt hắn, lo lắng – Nói cho em biết đi.
- Em thật là ngốc mà, em có biết bản thân đang bị thương hay không? – Hắn dịu dàng nói và nắm lấy tay nó.
- Em không sao, anh mau nói cho em biết chuyện gì đi – Nó lo lắng hỏi.
Hắn thở dài, đặt nó xuống giường rồi dịu dàng nói:
- Anh không sao đâu, anh vừa gặp một chút rắc rối thôi.
- Mau nói cho em biết đi – Nó nắm lấy tay hắn.
- Thiết kế công trình bị lỗi, anh và kiến trúc sư phải sửa rất lâu mới hoàn thành, bây giờ phải xây lại phần bị lỗi đó, nhưng em yên tâm đi, mọi chuyện ổn thoả rồi, chỉ tại anh hơi mệt thôi – Hắn mỉm cười.
- Vậy mà em tưởng có chuyện gì, làm em hết hồn – Nó mỉm cười – Anh ăn gì chưa? Có đói không?
- Anh đang rất đói đây nè – Hắn ra vẻ khổ sở – Có một thứ anh rất muốn ăn, em có thể giúp anh không?
- Được, anh cứ nói đi, nếu làm được, em sẵn sàng làm cho anh ăn – Nó lo lắng – Anh muốn ăn gì?
- Em chắc không? Em hứa đi anh mới nói – Hắn cười gian.
- Ừ, em hứa mà, anh cứ nói đi, nếu làm được em nhất định sẽ làm mà
Nghe hắn nói, nó hơi nghi ngờ nhưng vì lo lắng cho hắn nên nó sẵn sàng đồng ý.
Phần 34:
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
- Em đã hứa rồi đó nha – Hắn mỉm cười – Anh muốn ăn em (ý là hôn đó mn).
Nghe hắn nói xong, mặt nó đỏ bừng, miệng lắp bắp:
- Anh…anh…
- Anh làm sao? – Hắn mỉm cười – Chuyện này có gì khó đâu? Chỉ hôn thôi mà.Hơn nữa, em đã hứa với anh rồi mà.
- Nhưng mà…em…đây là bệnh viện mà – Nó đưa ra lí do cuối cùng.
Nghe nó nói xong, hắn cho gọi y tá vào phòng, hai người họ nói chuyện với nhau một lúc lâu. Ban đầu, nó thấy cô y tá có vẻ không đồng ý, rồi cô ta lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau, nó thấy cô ta cười vui vẻ với hắn. Tự nhiên nhìn cô y tá đi khỏi phòng, nó thấy bất an vô cùng, đặc biệt là khi nhìn nụ cười ranh mãnh của hắn, nó lại càng lo lắng gấp bội.
Hắn đóng cửa lại rồi mỉm cười nhìn nó:
- Em yên tâm đi, không ai vào đây nữa đâu, bây giờ thì em thực hiện lời hứa của mình đi chứ.
- Nhưng mà…lỡ như Giao Châu đến thăm em thì sao?
- Hôm nay trường em học đến chiều mà, làm sao Giao Châu có thể đến thăm em vào lúc này được chứ?
Hắn mỉm cười và tiến đến bên cạnh nó. Nó lắp bắp, cố nói một lí do nào đó:
- Nhưng…nhưng mà…
- Không nhưng gì hết.
Dứt lời, hắn cúi xuống hôn nó. Nụ hôn vô cùng mãnh liệt. Niềm đam mê giữa hai người bùng cháy, hắn đè lên người nó, cẩn thận không chạm vào chân nó, còn nó thì vòng tay qua cổ hắn. Nụ hôn rất dài và rất ngọt. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nó mà đùa nghịch, còn bàn tay thì bắt đầu cởi từng cái cúc áo của nó. Nếu là bình thường, chắc chắn nó sẽ cho hắn một cước bay khỏi giường vì tội háo sắc, nhưng vào giờ phút này, đầu óc của nó như bị tê liệt trước nụ hôn của hắn nên nó không thể từ chối được. Hắn và nó quấn chặt lấy nhau, nó dùng tay cởi áo của hắn ra, ném xuống sàn và quàng tay qua cổ hắn.
Nhận được sự hưởng ứng của nó, dục hoả trong hắn bùng lên dữ dội, hắn cúi xuống hôn vào cổ nó, mơn trớn. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào người nó khiến máu trong người nó cứ sôi lên sùng sục. Hắn dùng tay xoa bóp một quả đào của nó và tiếp tục hôn nó. Nó thở dốc, khẽ rên lên, điều này càng khiến dục hoả bốc cao không kìm được, hắn không còn lí trí, dùng tay tách chân nó ra. Nhưng không may, nơi hắn chạm vào chính là vết thương của nó. Một tiếng hét long trời lở đất vang lên khiến màng nhĩ của hắn gần như nổ tung và “lửa” giữa hai người tắt ngóm.
Hắn chán nản mặc lại áo cho nó và cúi xuống xem vết thương. Lần trước cũng vậy, gần đến cao trào thì y như rằng lại có chuyện gì đó xảy ra, hình như hắn toàn lựa giờ “con rệp” để ăn nó hay sao ấy. Kiểm tra một lát, hắn nhìn thấy miếng gạc đang có một ít máu đỏ rỉ ra từ miệng vết thương. Hắn ngước lên nhìn nó, lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Đau quá, hic – Mắt nó ươn ướt – Nhưng em không sao, chắc lát nữa sẽ hết mà.
- Để anh đi gọi bác sĩ – Hắn nhanh chóng mặc áo vào và quay đi.
Nó nắm chặt lấy tay hắn, mỉm cười:
- Em không sao đâu, anh đừng lo, ở đây với em đi – Mắt nó long lanh – Được không?
- Nhưng còn chân em? – Hắn lưỡng lự – Em không sao thật chứ?
- Thật mà, ở bên em được không? – Nó mỉm cười, gương mặt hơi ửng hồng – Tự nhiên em muốn ở bên anh.
Hắn mỉm cười rồi ôm lấy nó. Nó dúi đầu vào ngực hắn, khẽ mỉm cười. Nó không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì nữa và nó cũng không muốn biết. Nó chỉ biết rằng vào giờ phút này, nó muốn được ở bên cạnh hắn, điều đó khiến tim nó cảm thấy ấm áp và bình yên, ngọn lửa ghen tuông trong lòng nó đã tắt ngóm, tất cả những gì nó biết vào lúc này là một vòng tay ấm áp và niềm hạnh phúc đang tràn ngập. Rồi nó ngủ thiếp đi, hắn mỉm cười hôn vào tóc nó....