↓↓ Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Bà tự lo liệu đi nhé, tui không biết đâu. – Nó cười gian – Hình như Gia Long có chuyện muốn nói với bà đó, mau lại đằng đó đi.
- Nhưng mà…– Nhỏ chần chừ
- Thà biết tự giác còn được chết toàn thây, không thì…- Nó nhăn răng ra cười, lấy tay xẹt ngang qua cổ.
Nghe nó nói xong, nhỏ lạnh xương sống nhưng cũng đứng dậy và lại đứng với Gia Long. Anh mỉm cười, thì thầm vào tai nhỏ:
- Có anh rồi mà còn khen người khác đẹp trai, em cũng can đảm quá ha?
- Đâu có đâu, đó giờ em nhát gan lắm, chắc anh lộn em với ai rồi đó – Nhỏ cười giả lả
- Lộn với ai sao? Bây giờ em muốn chết đuối hay bị phanh thây? – Gia Long mỉm cười
- Hic, em lỡ lời mà, tha cho em đi mà, huhu – Nhỏ năn nỉ.
- Anh sẽ xử lí em sau – Gia Long nói một câu chắc nịch – Và lần này không nhẹ nhàng đâu.
Nghe anh nói xong, nhỏ đứng năn nỉ không biết mệt. Trong lúc hai người đang “xử lý chuyện riêng tư”, hắn đến ngồi cạnh nó, dịu dàng nói:
- Em thấy khoẻ chưa?
- Cũng không sao đâu anh, em chỉ thấy hơi ê ẩm, đau nhất là ở tay và chân – Nó cười
- Em thật là, đi đứng kểu gì không biết, mai mốt cấm em ra ngoài luôn – hắn cau mày
- Hơ, thôi mà, đâu phải tại emđâu, lúc đó là đèn đỏ mà, hic, anh mà nhốt em trong nhà chắc em chết vì chán quá – Nó nhõng nhẽo.
- Không là không – hắn quả quyết.
- Hứ, anh nhớ nha, em-không-thèm-nấu-ăn, không thèm làm gì hết, chỉ nằm chơi thôi – nó dỗi
- Em cũng biết làm khó người khác quá ha? Ít nhất thì trước khi lành hẳn thì em không được ra ngoài khi không có anh đi theo – Hắn nhượng bộ.
- Ừ, hihi
Sau đó, nhỏ ở lại với nó cho tới khi cô y tá báo hết giờ thăm bệnh, còn hắn và Gia Long lấy lí do có việc, nhanh chóng ra về để đi điều tra xem ai đã lái xe đụng nó.
Phần 32:
Địa điểm: Biệt thự nhà họ Vũ…
- Anh làm ăn cái kiểu đó hả? – Tuyết Lan tức giận hét lên trên điện thoại.
- Làm sao tôi biết được? Đột nhiên có người nhào ra cứu cô ta, tôi cũng đâu có muốn.
- Đúng là ăn hại mà, lo mà trốn đi, nếu không muốn vào tù.
- Cái gì chứ? Còn tiền của tôi?
- Đừng có mà mơ, không làm được việc mà đòi tiền hả?
Nói xong, Tuyết Lan tắt máy và gọi cho Trang Linh:
- Alo, chuyện gì vậy?
- Thất bại rồi, số cô ta cũng lớn lắm.
- Vậy sao? – Cô lạnh nhạt đáp, cố che đi sự vui mừng của mình.
- Phải, lần sau tao sẽ không thất bại nữa.
- Mày lại muốn làm gì?
- Tao sẽ chia rẽ anh Phong và nó, chỉ cần anh Phong ghét nó, anh ấy sẽ bỏ nó, hahaha – Cô ta cười lớn.
- Tuỳ mày thôi, tao có việc rồi, nói chuyện sau đi.
- Sao mấy hôm nay mày kì lạ vậy? Đừng nghĩ tới chuyện phản bội tao, mày còn nợ tao một mạng đó – Tuyết Lan đe doạ.
- Mày đừng đoán bừa, chuyện đó tao biết, không cần nói đâu.
Nói rồi, Trang Linh cúp máy, khẽ thở dài. Dĩ nhiên là cô nhớ, cô không sao quên được cái ngày mà Tuyết Lan đưa cô về từ cõi chết, kể từ đó, hai người thành bạn thân, hay nói đúng hơn cô trở thành nô lệ của Tuyết Lan. Trừ khi cô trả cho Tuyết Lan món nợ này, không thì cô sẽ chẳng thể nào bỏ đi được.
Sau khi nói chuyện với Trang Linh, Tuyết Lan gọi cho một người nào đó:
- Giết hắn đi, làm cho kín đáo.
- Vâng thưa cô, hãy giao cho chúng tôi.
Cô ta tắt máy rồi ngồi bày mưu tính kế để hại nó.
Tại khách sạn Diamond…
- Vậy sao? Cám ơn các anh
- Không có gì, chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi.
- Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho các người.
Tắt điện thoại, Eric càng chắc chắn vụ tai nạn của nó là do sắp đặt. Theo như điều tra, kẻ lái xe đã chết còn người chủ mưu đứng đằng sau vẫn đang là ẩn số. Eric thở dài, có lẽ đây là một vụ không đơn giản, còn cô gái ở bệnh viện ngày hôm nay, anh có linh cảm mạnh mẽ rằng cô ta có liên quan mật thiết đến chuyện này.
Sáng hôm sau, Eric đến thăm nó, anh tặng cho nó một bó hoa, mỉm cười:
- Em đã thấy khoẻ hơn chưa?
- Woa, đẹp quá, cám ơn anh – Nó cười tươi – Em cũng thấy khá hơn rồi, chỉ có điều chân em vẫn còn đau.
- Vậy à? Khi nào em được ra viện?
- Chắc khoảng 2 ngày nữa, anh sẽ ở Việt Nam bao lâu? – Nó mỉm cười
- Khi nào xong việc anh sẽ về Mỹ, không ngờ mới đến Việt Nam đã gặp lại em – Eric xoa đầu nó – Chúng ta đúng là có duyên nhỉ?
Nó hơi rụt đầu lại vì cảm thấy ngại, như cũng hiểu ra, anh bật cười và rút tay về:
- Anh xin lỗi, anh không có ý làm em ngại – Anh mỉm cười – Đây là thói quen của anh thôi.
- Tức là anh gặp cô gái nào cũng làm như vậy à? – Nó cười
- À không, chỉ với cô em gái của anh thôi, em khiến anh nhớ đến con bé
- Nhìn anh vậy mà thương em gái quá nhỉ? – Nó nháy mắt
- Em đang trêu anh đấy à? Thật ra anh cảm thấy có lỗi với con bé nhiều hơn – Eric cười buồn
- Tại sao vậy? – Nó ngạc nhiên
- Vì anh quá bận rộn với công việc nên thường không dành nhiều thời gian cho nó – Anh mỉm cười – Nhưng con bé vẫn rất thương anh.
Nó mỉm cười:
- Em nghĩ sau khi về nước, anh nên cùng con bé đi chơi, chắc con bé sẽ vui lắm đó
- Anh cũng nghĩ vậy, thôi, xin phép em, anh phải về đây, anh phải ra sân bay đón bố – Anh mỉm cười – Anh sẽ trở lại thăm em vào ngày mai nhé!
Nói rồi, anh quay đi, nó vội kéo Eric lại:
- Nãy giờ lo nói chuyện, em quên nói chuyện này nữa – Nó mỉm cười – Cám ơn anh đã cứu em.
- Không có gì đâu cô bé, anh đi đây – Eric lại xoa đầu nó – mau chóng bình phục nhé.
- Cho em gửi lời hỏi thăm ba anh nha.
- Ừ, anh sẽ chuyển lời.
Nói rồi, Eric quay đi, ra đến cửa anh nhìn thấy hắn, anh gật đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Hắn đẩy cửa bước vào, giọng nói đều đều nhưng ẩn chứa một chút khó chịu:
- Sao anh ta có vẻ vội vã vậy?
- À, anh ấy nói phải đi đón ông John, hôm nay anh không đến công ty à? – Nó mỉm cười
- Ừ, hôm nay anh đi xem xét mấy công trình của tập đoàn, chân em đỡ đau chưa?
- Vẫn còn đau lắm, em chưa tự đứng lên được, chỉ có thể vịn vào bàn mà đi thôi – Nó mỉm cười – Anh đi một mình à?
- Không, anh…
Hắn chưa kịp nói xong thì giọng nói của Tuyết Lan đã vang lên lanh lảnh bên ngoài:
- Anh Phongggggggggggggggggg, sao anh không chờ em mà bỏ vào trước vậy?
- Anh đi với Tuyết Lan à? – Nó ngập ngừng hỏi
- Ừ – Hắn mỉm cười – Phải chi được đi với em thì hay quá.
- Anh Phong, bây giờ mình đi chưa? – Tuyết Lan ôm chầm lấy cánh tay hắn – Em chào chị, chị đã khoẻ hơn chưa?
- Chị khoẻ rồi, em và anh Phong có việc thì cứ đi đi, không sao đâu – Nó miễn cưỡng mỉm cười.
- Lát nữa anh đi cũng được mà – Hắn nắm lấy tay nó – Anh muốn ở với em một lát nữa.
- Sao lúc nãy anh nói chúng ta phải tranh thủ đến đó sớm mà – Tuyết Lan chen vào.
- Lan, đừng nói nữa – Hắn cau mày khiến cô ta im bặt.
Nó nhìn hắn, mỉm cười:
- Thôi, anh cứ đi đi, công việc quan trọng hơn mà, có gì lát đến thăm em cũng được.
- Đúng rồi đó anh, chị Nguyệt đã nói không sao mà, chúng ta mau đi đi – Tuyết Lan nũng nịu
Suy nghĩ một lát, hắn nhìn thẳng vào mắt nó, mỉm cười dịu dàng:
- Vậy anh đi trước, xong việc anh sẽ trở lại.
- Ừ, anh cứ đi đi – Nó mỉm cười – Em sẽ đợi mà.
- Vậy anh đi đây.
Từ trước đến nay, dù đã biết hắn từ lâu nhưng Tuyết Lan chưa bao giờ thấy được nụ cười đó của hắn, vậy mà nó – một người chỉ vừa mới xuất hiện mà đã được hắn đối xử như vậy. Chứng kiến cảnh đó, cô ta tức muốn lộn ruột nhưng cũng đành phải nuốt xuống. Khi hắn vừa dứt lời, Tuyết Lan không hề chần chừ mà kéo hắn đi mất, cố gắng ôm tay hắn thật chặt. Lặng nhìn hai người, nó khẽ thở dài, nói nó không khó chịu thì chắc chắn là nói dối nhưng nó chẳng biết làm gì, nó cảm thấy bản thân quá ngốc nghếch khi ghen với Tuyết Lan.
- Sao mày lại đi ghen với một cô bé như vậy hả Lâm Bạch Nguyệt? Tuyết Lan là em gái của Chấn phong cơ mà, mày thật là xấu xa....