Duck hunt
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc!

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Bà Hàn ngẩn người nhìn sợi dây chuyền đang nằm lẫn trong những mảnh vỡ của mặt dây chuyền dưới đất, sau đó quay sang nhìn Ái Hy.
- “Mẹ, con xin lỗi.”
Chát
Cả người bà Hàn run lên, tặng cho Ái Hy một cái tát nảy lửa.
Ái Hy cố tình gây chuyện, bà có thể chịu đựng được vì Minh Vỹ.
Nhưng đây là một món quà vô giá, là tấm chân tình của một người đàn ông máu lạnh và cũng là chồng của bà, là kỷ vật kết nối và minh chứng cho tình yêu.
Không ngờ…Ái Hy lại có thể làm thế!
- “Cô…tôi đã nhẫn nhịn cô từ mấy ngày qua vì Minh Vỹ, nhưng tại sao cô cứ chọc tức tôi?” – Bà Hàn không kìm nén được cảm xúc, cả người run lên, đôi mắt luôn điềm tĩnh chợt trừng lên một cách đáng sợ. – “Biến ra khỏi đây ngay lập tức!”
Ái Hy ôm mặt, lần này Ái Hy đã nhận thức được việc mình vừa đã khiến bà Hàn tổn thương như thế nào.
Qua ánh mắt, Ái Hy trông thấy một tia lửa đỏ của sự tức giận.
Quả thật…chuyện lần này đã vượt quá xa sức chịu đựng của bà Hàn.
Từ phía sau, tiếng bước chân vang lên một cách chậm rãi, một bàn tay kéo nhanh Ái Hy vào lòng, kèm theo chất giọng lạnh lùng vang lên.
- “Bà có quyền gì mà đuổi cô ấy?”
Chap 11: Go away!
Đưa đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng liếc sơ qua bà Hàn, Minh Vỹ vuốt nhẹ mái tóc của Ái Hy.
- “Nên nhớ, không ai được quyền đụng vào đồ của tôi…” – Minh Vỹ nói đều đều, cúi xuống nhìn Ái Hy đang bất động. Vẫn dán chặt đôi mắt vào cô vợ nhỏ bé trong tay, Minh Vỹ quay sang nhìn bà Hàn gằn giọng. – “…đặc biệt là cô ấy.”
- “…” – Bà Hàn không nói gì, giờ đây những lời nói lạnh lùng của Minh Vỹ như một đòn tâm lý giáng mạnh vào trái tim bà, viết thương lòng năm xưa lại một lần nữa được mở ra sau một thời gian dài chôn vào dĩ vãng.
- “Tôi không muốn thấy mặt bà nữa, phiền bà ra khỏi đây.”
Gương mặt sắc sảo của bà Hàn xuất hiện một giọt nước, trong suốt như thuỷ tinh rơi xuống…giống hệt khoảnh khắc sợi dây chuyền của bà đáp đấp.
Nhưng…
Mặt giọt nước pha lê vỡ thành nghìn mảnh, tạo nên vô vàn mảnh tinh sa lấp lánh dưới mặt đất…
Giọt nước trong suốt lại tan vào hư vô, không một vết tích còn đọng lại, chỉ lưu trữ nỗi đau quá lớn của chủ nhân nó…
Cả người bà Hàn run lên, đôi chân bắt đầu cất bước đầy đau đớn.
- “Mẹ!” – Sau một khoảng thời gian đứng yên bất động, Ái Hy cất tiếng gọi bà Hàn, như màn đêm tìm thấy một tia sáng nhỏ nhoi.
Bà Hàn dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.
- “Minh Vỹ, tôi sẽ đi.” – Ngước lên nhìn Minh Vỹ trước mặt, Ái Hy nói một cách dứt khoát. – “Mẹ không hề có lỗi trong chuyện này, người có lỗi là tôi.”
Ái Hy rời vòng tay của Minh Vỹ, sau đó quay mặt đối diện với bà Hàn.
- “Con thật sự xin lỗi.” – Đôi mắt Ái Hy ánh lên vẻ xót xa, nắm lấy bàn tay bà Hàn nói. – “Mẹ không cần đi đâu cả, con mới là người phải ra đi.”
Nét mặt bà Hàn thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó hơi dịu lại.
- “Ai cho phép em rời khỏi đây?” – Minh Vỹ bước lại gần, gương mặt trở về với dáng vẻ thực sự của ác quỷ.
- “Tôi có quyền tự do, nên anh không có quyền ngăn cấm tôi làm việc tôi muốn.” – Ái Hy trả lời không cần suy nghĩ, sau đó buông tay bà Hàn, bước đi.
- “Em không được đi. Anh không cho phép em rời xa anh.” – Minh Vỹ nắm chặt tay Ái Hy, gằn giọng.
- “Buông ra.” – Tính cách bướng bỉnh của Ái Hy vẫn không sửa đổi được, ngoan cố giằng tay khỏi Minh Vỹ.
Minh Vỹ tức giận nhìn Ái Hy, sau đó nâng người Ái Hy lên.
- “Này, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!” – Dĩ nhiên Ái Hy sẽ không để yên cho Minh Vỹ muốn làm gì thì làm, ra sức phản kháng.
Minh Vỹ quay người bước lên cầu thang, bỗng khựng lại. quay mặt nhìn bà Hàn đang lặng người nhìn cả hai.
- “Chuyện lần này tôi bỏ qua, nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua chuyện của Thy Thy.”
Dứt lời, Minh Vỹ tiếp tục đưa cô công chúa nhỏ của mình về phòng.
Dưới nhà, một người phụ nữ đang bị dằn vặt bởi nỗi đau hai năm về trước.
- “Này! Mau thả tôi xuống!” – Ái Hy trừng mắt nhìn Minh Vỹ, tức giận yêu cầu.
Vừa dứt lời, cả người được thả rơi tự do…
Dĩ nhiên Minh Vỹ sẽ không ác đến mức để Ái Hy rơi tự do xuống nền đất lạnh lẽo, nên Ái Hy được tiếp đất trên chiếc giường quen thuộc của mình.
- “Em cứ ở đó mà kiểm điểm lại mình, khi nào em bỏ được cái ý nghĩ rời xa khỏi anh thì hãy gọi anh.” – Minh Vỹ cười nhạt, để lại một tờ giấy note ghi số điện thoại của mình, sau đó bước ra khỏi phòng Ái Hy.

Ngày thứ nhất…
Không một tiếng động phát ra từ căn phòng xinh xắn ấy.

Ngày thứ hai…
Chốt cửa bên trong phòng bị khoá lại.

Ngày thứ ba…
Minh Vỹ nhận được một tin nhắn cực kỳ tầm cỡ.
“Vĩnh biệt anh!”
Chap 12: Devil & Angel.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên những cánh kính của căn biệt thự nguy nga, hắt ra những tia sáng màu vàng kim.
Một bóng người nhỏ nhắn đang trèo qua cửa sổ tầng ba.
Ái Hy cố gắng giữ thăng bằng sau khi đã vượt qua “cửa ải”, hai tay vẫn nắm chặt khung cửa sổ, tự trấn an mình.
- “Nếu là anh, anh sẽ không nhảy xuống đâu.”
Giọng nói giễu cợt của Minh Vỹ vang lên, đắc ý nhìn Ái Hy đang mím môi nhìn mình tức giận.
Đúng là không ai có thể ngốc hơn Ái Hy, đã định bỏ trốn mà lại còn dành thời gian quý giá nhắn tin cho người mà mình muốn thoát khỏi vòng tay.
Dĩ nhiên sau khi nhận được tin nhắn đó, Minh Vỹ đã lập tức chạy sang phòng Ái Hy, kết quả là bắt quả tang tại trận cô vợ này đang có ý định nhảy lầu.
- “Anh tưởng tôi không dám nhảy à?” – Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Ái Hy nhìn Minh Vỹ bằng đôi mắt căm phẫn.
Ái Hy hít một hơi thật sâu…
Từ từ, thả lỏng…
…Buông tay.
Cả người Ái Hy nghiêng về phía sau, ngoan cố nhìn Minh Vỹ đầy thách thức.
Cảm giác nhẹ bổng tựa như những áng mây hững hờ trôi trên bầu trời, Ái Hy nhắm mắt lại và rơi tự do.
Lúc này, trông Ái Hy tựa một thiên sứ bị mất đi đôi cánh, vô thức hạ trần thế.
Nhưng ác quỷ chỉ mỉm cười quan sát, không hề có ý định cứu lấy thiên sứ nhỏ bé kia.
1s…
2s…
3s…
Khoảnh khắc đối diện với tử thần trôi qua trong tíc tắc, cả người Ái Hy nhẹ nhàng rơi xuống từ cửa sổ tầng ba.
Minh Vỹ đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Ái Hy, nở một nụ cười nhạt.
Huỵch
Cả thân người nhỏ bé đáp xuống tấm đệm đã được đặt sẵn dưới sân, lực tiếp xúc khá mạnh khiến cả người Ái Hy trở nên ê ẩm, từ từ mở mắt.
Khi đã chứng thực rằng Ái Hy “hạ cánh” an toàn, Minh Vỹ quay người bước đi.
- “Cô chủ, cô không sao chứ?” – Một tên cận vệ đeo kính đen lo lắng hỏi, theo sau tên ấy là một toán cận vệ cả nam lẫn nữ đang đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn người con gái can đảm trước mặt. – “Không ngờ cô lại dám làm thế thật.”
Nếu Minh Vỹ không cho người mang đệm đặt sẵn, có lẽ đã xảy ra án mạng cũng nên.
Trông thấy tên cận vệ thở phào nhẹ nhõm, Ái Hy cố gượng dậy, sau đó một gương mặt đáng ghét lại lọt vào tầm mắt Ái Hy…
…Minh Vỹ đứng sau đám vệ sĩ, dáng vẻ kiêu ngạo cho hai tay vào túi quần, mái tóc nâu bồng bềnh trong làn gió mát, nơi khoé môi vẫn giữ một nụ cười đắc ý. Đám cận vệ trông thấy Ái Hy đang nhìn chằm chằm phía sau thì ngạc nhiên quay đầu lại, sau đó lập tức dàn ra nhường đường cho Minh Vỹ.
- “Sao? Cảm giác thế nào?” – Minh Vỹ nói chậm rãi, từ từ tiến đến trước mặt Ái Hy. – “Em quậy đủ chưa?”
- “Mặc kệ tôi, không cần anh quan tâm.” – Ái Hy hất mặt, giọng nói đầy khiêu khích. – “Có lẽ tôi nên chết cho vừa lòng anh nhỉ?”
- “Hừ, nếu em muốn chết thì người giết em phải là anh.” – Minh Vỹ vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt màu hổ phách đang trở nên đậm sắc dưới ánh nắng....
« Trước1...7891011...53Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ