↓↓ Truyện Công Chúa Hoa Tường Vi Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Trúc Lam (dịu nét mặt): nói vậy nghe còn được. Anh mà không mua được vé cho em thì em sẽ công bố cho cả cái trường này biết bí mật của anh đấy.
Chí Kiệt gật đầu cái rụp. Đỗ Kì Bình cười hả hê
Kì Bình: số cậu cũng chỉ thế mà thôi, Chí kiệt ak
Trúc Lam (quắc mắt): Đỗ Kì Bình, anh vui lắm hả. có thích cười không
Kì Bình (im re): Xin lỗi em, trúc Lam
Trúc Lam: Anh Thiên Dã, anh sao vậy
Thiên Dã: không, không có gì. chẳng wa là anh thấy cô bạn em rất wen thôi. em biết gia đình của Hàn Tường Vi không
Trúc LAm (lắc đầu): không, em không biết. thôi, em phải đi đây. chào 4 anh của hội học sinh nha (vụt chạy về phía khu kí túc xá sinh viên)
Tường Vi tôi đã cố gắng hết sức để không phải đụng độ với Âu Triết Vũ ở kí túc xá. Nhưng thật đáng sợ là Âu Triết Vũ đã chờ sẵn tôi ở cửa phòng 503. Muốn trốn cũng không cũng không trốn được. hix. tránh không được mà gặp cũng không xong. Đang phân vân không biết có nên chuồn đi chỗ khác không thì Âu Triết Vũ đã phát hiện ra tôi và mau lẹ túm ngay cổ không cho tôi chạy mất. Hắn đúng là mắt cú vọ mà
Tôi (vừa giãy nảy vừa la oai oái): Âu Triết Vũ, cậu thả tôi ra. cậu làm cái trò gì thế hả? buông ra rồi chúng ta nói chuyện – Đồ hoàng tử ác ma. cứ đợi đấy mà xem. tối nay tôi sẽ làm hình nhân trù ẻo cậu, khờ khờ…xem lúc đấy cậu còn có thể bắt nạt tôi nữa không? thả tôi ra mau. tôi ra lệch cho cậu. thả ra cho tôi còn chạy mà…huhuhuhu…sợ wa’
Triết Vũ (vẻ mặt không chút cảm xúc): tôi có phải đứa ngốc đâu mà nghe theo lời cô. đảm bảo tôi mà buông tay ra cô sẽ chạy ngay cho coi – Sao hắn lại biết nhỉ? Âu Triết Vũ đúng là ác quỷ thật rồi
Tôi (giọng nài nỉ): Buông tôi ra đi mà. tôi thề là tôi sẽ không bỏ chạy đâu. Dù sao thì tôi cũng đâu có làm gì sai mà phải trốn chứ – Uk ha, mình nhớ là mình đâu có làm gì sai, ngoại trừ vụ dám quát cậu ta trước mặt mọi người thôi. ak khoan đã…vụ lon coca lúc nãy được tính không nhỉ? chắc là không đâu. mình chỉ vô ý thôi chứ đâu có cố tình. chắc không phải vụ này rồi. mà cứ cho là thế thật thì tên Âu Triết Vũ này đúng là lòng dạ hẹp hòi, so đo, thù dài…vụ lon coca có gì to tát đâu mà làm dữ thế chứ?
Triết Vũ (vẻ mặt đằng đằng sát khí): Vậy việc ném nguyên 1 lon coca chưa uống lên đầu người khác là 1 việc đâu có gì là sai trái của cô đấy hả
Tôi (cười trừ. đã nói rồi mà. tôi là 1 thầy bói giỏi, đoán đâu trúng đấy. tên Âu Triết Vũ này đúng là vì lon coca mà muốn săn tôi): ôi, bạn Triết Vũ”cute”. tôi xin lỗi. tôi đâu có cố ý. tại tôi bị té nên lon coca mới chẳng may hạ trúng đầu cậu đấy chứ, hix, oan uổng wa’, chứ tôi nào dám hạ sát cậu
Triết Vũ (cười ma mãnh): ô, vậy hả? cũng duyên nhỉ? sao lại trùng hợp thế chứ? bao nhiêu đầu sao lon coca của cô không hạ cánh vào mà cứ nhằm đầu tôi mà tấn công vậy? MỘT CÚ PHANG NHỪ TỬ – zzaaaa CÁI TÊN TRIẾT VŨ NÀY ĐÚNG LÀ ĐA NGHI NHƯ TÀO THÁO. ĐÚNG LÀ MÌNH CŨNG CÓ Ý MUỐN CHO HẮN 1 BÀI HỌC NHƯNG MÌNH ĐÂU CÓ TÀI PHI LON BÁCH PHÁT BÁCH TRÚNG NHƯ VẬY CHỨ. CẬU ĐÁNH GIÁ TÔI CAO WA’ ÂU TRIẾT VŨ. TÔI NÀO DÁM MÚA RÌU WA MẮT THỢ
Tôi (mếu máo): Tôi không biết tại sao lại thế nữa. cậu bỏ tôi ra đi mà
Triết Vũ (ánh mắt loé lên tia nham hiểm. tự dưng mình thấy lạnh sống lưng wa’): Được thôi, bỏ cô ra cũng không khó nhưng phải có 1 điều kiện
Tôi (dò xét): điều kiện gì?
Triết Vũ (đã chịu buông cổ áo tôi ra, rồi bỗng hắn quay lưng bỏ về phía cửa phòng 504 của mình): tối nay cô phải tham gia cùng bọn tôi tới khu rừng bí ẩn. vậy thôi
Tôi (mặt ngẩn tò te, ngơ ngác không hiẻu): cái gì cơ? – Vậy thôi trong lời nói của Âu Triết Vũ chứa đựng vô vàn hàm ý. hắn muốn gì đây. đi tới khu rừng bí ẩn uk? là nơi nào vậy?
Triết Vũ (đóng sầm cửa phòng lại): tối nay, 10h đêm, tôi sẽ gọi cô
Tử Khiêm (bên cạnh là Giang Chấn Thiên đang ngó ra từ cửa phòng 502): Tường Vi, cậu đừng lo. tuy khu rừng đó bị đồn là rất kì wai’ nhưng bọn mình vào đấy suốt có sao đâu
Chấn Thiên: nhưng sao mà Vũ lại rủ cậu đi cùng nhỉ? ngay cả Lâm Vũ Giai Đình cậu ta còn chưa rủ đi mà cậu lại…Tên Vũ này không biết lại đang có âm mưu gì rồi
Tôi (lo lắng thật sự): Chấn Thiên, cậu nói vậy là sao? mình không hiểu
Tử Khiêm: ak, truyện là thế này. ở khu rừng này có 1 loài thực vật khá bí ẩn, nó toả ra 1 mùi hương rất kì lạ
Tôi: và ai ngửi mùi hương này thì sẽ có truyện xảy ra với họ phải không?
Tử Khiêm (tròn xoe mắt): sao cậu biết
Tôi (hờ hững nhún vai): truyện thường là thế. với lại nếu tên Âu Triết Vũ kia muốn tớ tham gia chứng tỏ nó cũng chẳng có gì tốt đẹp rồi
Chấn Thiên (bỗng dưng vỗ tay làm cả tôi và Tử Khiêm cùng lúc way lại nhìn xem cậu ta có ổn không? hay là hắn cũng điên nốt giống Âu Triết Vũ oy): thì ra cậu cũng không hẳn là”đầu heo”đâu nhỉ, Hàn Tường Vi. đúng là hơi kì lạ đấy. Ngay cả công chúa baby Vũ rất ghét còn chưa tới nỗi bị cậu ta”mời”đến khu rừng”chịu trừng phạt”vậy mà cậu thì…xem ra cậu đắc tội không ít với tên đó rồi
Tôi (bộ mặt méo xệch): này, liệu tớ vào đó thì truyện gì đáng sợ sẽ xảy ra. liệu tớ có thể trốn buổi tối nay được không? mà các cậu không sợ mùi hương của cây đó ak? và các cậu vào đấy làm gì
Tử Khiêm (chẳng biết là động viên hay là đang cảnh cáo tôi nữa. tất cả bọn con trai ở đây đều thật đáng sợ. bi h tôi còn thấy nghi ngờ không biết Tử Khiêm là thien thần hay ác ma giống 2 tên bạn của cậu ta nữa. Dù sao thì các cụ cũng có câu”ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”mà): đừng lo, Tường Vi. bọn tớ là 1 trong số ít những người không bị ảnh hưởng bởi mùi hương của cây dó và biết đâu cậu cũng vậy thì sao (hix, biết đâu cậu cũng vậy thì sao? vậy là đủ để hiểu rồi). Với lại tối nay Đường Chí Kiệt cũng tham gia mà. anh ta là mộc, có thể điều khiển được cây cối. cậu sẽ ổn thôi. còn nữa nếu Âu Triết Vũ đã muốn thì cậu không thể làm trái ý cậu ta đâu. bị đốt đấy (cười. còn cười được sao? cậu sẽ ổn thôi. liệu có ổn được không? chỉ sợ”cây muốn lặng mà gió chẳng dừng”)
Tôi (tinh thần suy sụp hoàn toàn): sao lại là tớ chứ? hix hix
Chấn Thiên (cười tươi. xem ra tên này hả hê lắm): Đầu heo cô nương thôi than vãn đi. Tên Vũ đó mà nổi giận thì đáng sợ lắm. không ai có thể chống lại cậu ta đâu. ngay cả mấy vị hiệu trưởng dở hơi trường này còn phải kiêng nể cậu ta vài phần cơ mà
Tử Khiêm: uk, sức mạnh của Triết Vũ thật ghê gớm và đáng sợ. đúng là không hổ danh lthiên tài của khoá bọn mình.
Chấn Thiên (ánh mắt xa xăm): mình còn nhớ hôm đó Vũ đã thiêu cháy cả 1 góc rừng sau cơn phẫn nộ về cái chết của anh Tường Luân và công chúa Carey. chưa bao h mình thấy cậu ấy đáng sợ như vậy (rồi ánh mắt Chấn Thiên bỗng như sực tỉnh, sáng bừng và way về phía tôi. không biết tên mắc dịch này lại nghĩ ra ý tưởng wai’ gở gì rồi) Sao mình không nghĩ ra nhỉ? chẳng lẽ Vũ muốn cô đến đó vì…
Tử Khiêm (nhìn Chấn Thiên): Thiên, cậu nghĩ ra truyện gì sao
Chấn Thiên (lắc đầu): không, không có gì đâu. Đầu heo, cô về phòng đi.
Và chưa kịp để tôi trả lời thì Chấn Thiên kéo Tử Khiêm về phòng. bất giác 1 giọt nước mắt bỗng lăn trên khoé mắt. tôi không hiểu tại sao tôi lại khóc. nhưng có gì đó thật đau khổ và nuối tiếc. tôi cũng không biết tại sao nữa nhưng tôi thấy hối tiếc kinh khủng. tôi đang hối tiếc vì điều gì? câu chuyện của Âu Triết Vũ thì liên wan gì tới tôi? Bây h là 10h đêm, không hiểu sao ngoài trời lại lạnh như thế này nữa. mọi vật đều đã chìm vào giấc ngủ. tất cả hoà lẫn trong bóng đêm. Thỉnh thoảng đâu đó lại rúc lên tiếng cú kêu. gió thổi lào xào. thật là 1 cảnh tượng không mấy hay ho cho những người mắc bệnh yếu tim. trong bóng tối đang có 4 bóng người lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng mờ ảo của trăng đang đi về phía trung tâm của khu rừng bí ẩn – khu rừng nằm ngay sau khu kí túc xá của sinh viên...