↓↓ Đọc Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Bảo Phương! Em phải giữ đúng lời hứa, nhất định phải tránh xa hắn ta ra nếu anh lấy được danh sách những người đó – Trí Lâm nắm lấy tay cô nhất quyết yêu cầu.
Bảo Phương sững người nhìn Trí Lâm. Thì ra, cậu liều mạng như vậy, cũng vì muốn cô tránh xa Lăng Phong ra mà thôi. Bảo Phương cắn môi thở dài, vẫn dùng câu nói lần trước đã trả lời Trí Lâm :
- Khi nào anh lấy được hẵng nói.
Trí Lâm thở dài buông tay cô ra, mắt nhắm lại.
Bảo Phương cảm thấy đau lòng vô cùng, cậu vì bảo vệ cho cô không bị tai tiếng mà liều cả mạng để cùng cô làm vụ gia dịch này. Còn cô, cô lại không nỡ rời xa Lăng Phong. Cô thừa nhận mình yêu Lăng Phong đến nỗi không muốn rời xa cậu chút nào.
Thím Hà bước vào hầm hầm mắng Trí Lâm:
- Hết cha rồi tới con. Suốt ngày làm mẹ phải lo lắng. Con mới vừa bị thương chưa lành hẳn, giờ lại tiếp tục bị thương nữa. Con thật muốn mẹ tức chết mới vừa lòng phải không?
- Mẹ… – Trí Lâm khổ sở kêu nhỏ – Chỉ là trầy da chút thôi mà mẹ.
- Da thịt trên người con là mẹ ban cho, con tự làm mình bị thương, tức là làm mẹ bị thương, con nhẫn tâm vậy sao? – Thím Hà mắt rưng rưng trách.
- Con biết rồi, lần sau con sẽ cẩn thận hơn – Trí Lâm thấy mẹ sắp khóc bèn nhăn nhó hứa cho mẹ yên lòng.
- Được rồi, con nằm nghỉ đi, mẹ cùng Bảo Phương đi mua đồ, rồi giở cơm vô đây cho con ăn – Thím Hà thở dài một cái đáp.
Nói rồi thím Hà kéo Bảo Phương đi. Cô dặn dò Trí Lâm:
- Anh nằm nghỉ đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Bảo Phương đi chậm bên cạnh thím Hà, cô nhìn vẻ mặt trầm ngâm của thím Hà bèn hỏi:
Thím cố tình kéo con ra đây, chắc là có chuyện muốn nói với con phải không ạ.
Thím Hà khựng lại, sau đó nhìn cô nói:
- Thím cháu mình tìm một quá nước nói chuyện đi.
Cả hai người ngồi đối diện nhau trong quán nước, không ai mở miệng trước cho đến khi nữ nhân viên đem nước ra cho họ.
Cuối cùng thím Hà cũng lên tiếng trước:
- Thím từ trước đến giờ vẫn xem con như con gái của thím.
- Con biết, con cũng yêu quý thím như mẹ của con – Bảo Phương cũng thành thật đáp.
- Bảo Phương, chắc con biết Trí Lâm nó thích con từ nhỏ đến giờ phải không? – Thím Hà thẳng thắn hỏi.
Bảo Phương không ngờ thím Hà lại đặt câu hỏi này với cô, cô nhìn thím Hà bối rối, cuối cùng gật đầu:
- Dạ, con biết.
Thím Hà mĩm cười nắm lấy tay của Bảo Phương:
- Chú và thím từ trước đến giờ vẫn mong cháu có thể mãi mãi ở lại nhà này.
Bảo Phương ngẩng đầu nhìn thím Hà, ánh mắt cô đầy sự cảm kích trước tình cảm và sự quan tâm chăm sóc của thím. Nhưng dù hiểu tình cảm của Trí Lâm đối với mình, nhưng trước và sau, cô đều coi cậu như một người anh trai không hơn không kém.
- Từ khi biết tâm ý của Trí Lâm với cháu, bác vẫn luôn mong mỏi con có thể trở thành con dâu của nhà bác. Có lẽ bác nói như vậy hơi sỗ sàng, nhưng bác mong con hiểu tấm lòng người mẹ luôn mong muốn con mình hạnh phúc. Còn nhớ khi con không thể nói chuyện, Trí Lâm tìm mọi cách để làm con vui. Nó lặn lội đạp xe gần cây số để đến nơi dạy học ngôn ngữ bằng tay hỏi thăm cách học cho con. Nó thường ngồi đọc truyện cho con nghe, dù rằng đến tối cổ họng bị khô ho cả đêm, nhưng ngày nào nó cũng cố gắng ngồi đọc hết truyện này đến truyện kia cho con. Khi Bảo Nam bỏ nhà ra đi, sợ con đau lòng, nó liền dẫn con đi học võ. Chỉ có nó chịu luyện tập với con, con có biết nó thường lén lút về nhà dung rượu thuốc xoa vết thương hay không? Còn rất nhiều chuyện…lúc hai đứa học đại học, con đi trại huấn luyện, nó lặn lội chạy xe đến chỉ để đem cho con mền gối mà con hay dung, vì sợ con khó ngủ…
Thím Hà nhắc lại từng kỷ niệm, từng hành động ân cần của Trí Lâm, nhằm tác động mạnh vào tâm lí của Bảo Phương. Bảo Phương cắn chặt răng, tay bấu chặt lại, mặt cúi gầm xuống. Cô hiểu lí do thím Hà nhắc lại những chuyện đó.
- Lúc hai đứa nói chuyện, bác đã nghe thấy hết tất cả. Trí Lâm vì yêu con mà bất chấp tính mạng của mình, còn con thì sao, con có thể chấp nhận nó hay không?
Có thể hay không? Quả thật thìm Hà đã đặt cho cô một câu hỏi cực kì khó.
- Bảo Phương, thím hy vọng con có thể giúp thím chăm sóc Trí Lâm và ơ bên cạnh nó.
Bảo Phương không biết trả lời thế nào với thím Hà, nếu từ chối, cô sợ tình cảm mà cô nợ họ càng khó trả, nhưng nếu như nhận lời…đó chỉ là sự đau khổ không chỉ riêng cô.
Lấy lí do công việc, Bảo Phương rời đi, cô trở về nhà mình, chờ đợi. Hôm nay theo lời hứa Lăng Phong trở về. Có lẽ Thục Quyên cũng trở về.
Cô rất lo lắng cho Thục Quyên, từ hôm biết được mình là mục tiêu tiếp theo Thục Quyên, cô cũng cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy bản thân may mắn. Nếu như trước đó, cô và Demos chưa từng gặp nhau thì chắc chắn cô đã chết dưới tay hắn rồi. Nếu như lần này tên Kiến Quốc lại tìm một sát thủ nào khác của HK đến tìm cô, liệu cô có may mắn tránh thoát như lần này không?
Đột nhiên cảm thấy sự lo lắng trước đây của Lăng Phong là hoàn toàn hợp lí. Cô cần phải học cách sinh tồn nhiều hơn nữa.
Bảo Phương bang khuâng không biết có nên nói với Lăng Phong chuyện mà Demos đã nói với mình hay không nữa. Nếu như cô nói ra, cô sợ Lăng Phong sẽ lo lắng, tìm cách bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, nói không chừng sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm.
Điều đáng nói hơn nữa là, khoảng cách giữa cô và Lăng Phong vốn dĩ không thể nào rút ngắn lại. Cô là cảnh sát, còn cậu lại là kẻ bị tình nghi. Nếu như thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, đúng như Trí Lâm nói, cô khó mà không bịkhai trừ ra khỏi ngành, không tránh khỏi nghi ngờ.
Và cô cũng rất lo lắng cho Bảo Nam, cô muốn mau chóng tìm cho ra tên hung thủ. Nhưng nếu chỉ dựa vào lời hứa của Lăng Phong mà chời đợi, với tính cố chấp của Bảo Nam, thời gian sẽ kéo dài, Bảo Nam càng nguy hiểm hơn. Cô không muốn, vậy thì chỉ có thể dựa vào sức mình tìm ra tên hung thủ, mà cách duy nhất là phải tuân theo lời hứa với trí Lâm.
Trong lúc Bảo Phương đang rối trí thì tiếng điện thoại vang lên:
- Bảo Phương! Bạn hãy mở mạng lên đi – Giọng Thục Quyên có chút e dè nói.
Bảo Phương lập tức làm theo, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, trong giọng nói của Thục Quyên có chút kỳ lạ. Thục Quyên đã gửi cho cô một số hình ảnh và tin tức.
Đó là những tấm hình bị chụp lén.
Trong mấy tấm hình đó, Lăng Phong cùng Andy đang ân ái trên giường.
Trái tim của Bảo Phương cảm thấy đau nhói vô cùng, cô đờ người nhìn những tấm hình đó.
- Không phải là hình ghép, mình đã xác minh rồi – Thục Quyên thở dài nói – Bảo Phương, mình biết bạn thích Lăng Phong, nhưng mà anh ấy…
Ngay lúc đó, điện thoại của Bảo Phưng reo lên, đánh thức sự ngây người của cô…là điện thoại của Lăng Phong.
Bảo Phương né tránh điện thoại của Lăng Phong, cô nghĩ Lăng Phong nhất định sẽ đến tìm mình ở đây, cho nên cô quyết định rời khỏi nhà mình. Cô quyết định đi dạo một vòng trở về nhà Trí Lâm.
Đi được một lúc thì phái sau của cô có tiếng kèn vang lên, Bảo Phương ngoảnh đầu lại nhìn bắt gặp một gương mặt cười tươi ẩn dưới đôi mắt kính màu đen. Chẳng ai khác chính là anh chàng thiết kế thời trang Ken.
- Hì…tôi cứ ngỡ là mình nhầm, hóa ra chính là em.
Bảo Phương không đáp, nói chung cô chẳng có thiện cảm gì dối với anh chàng thiết kế này cả, cô không thèm giữ phép lịch sự cứ thế quay lưng bước đi. Ken liền lái xe chạy chậm theo cô nói:...