pacman, rainbows, and roller s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Súng của anh đâu?
Lăng Phong cúi người vén chiếc quần tay của mình lên, kéo tất xuống để lộ một khẩu súng nhỏ, rút ra đưa cho Bảo Phương.
- Đưa ra mục tiêu của anh đi – Bảo Phương đón cây súng trên tay Lăng Phong nói.
Lăng Phong đưa tay vào túi, lấy ra một đồng xu nhỏ. Sau đó cậu búng mạnh đồng xu lên cao. Bảo Phương giơ súng lên không chút chần chừ bắn.
- Đưa ra yêu cầu của em đi.
- Anh còn chưa thi mà – Bảo Phương nhếch miệng cười đáp – Anh không nghĩ em sẽ đưa ra yêu cầu đó với anh nữa sao.
Lăng Phong hơi khựng lại, yêu cầu đó của cô chính là chỉ ra hung thủ đã sát hại ba cô. Nhưng hiện tại vẫn không thể cho cô biết được. Lăng Phong đành nói:
- Được, vậy đưa ra mục tiêu của em đi.
- Em…
- Sao… – Lăng Phong lờ mờ đoán ý định của cô nhưng cậu không khỏi bàng hoàng khi nghe cô nói.
- Mục tiêu em muốn anh bắn là tim em – Bảo Phương nhìn cậu không chớp mắt trả lời.
- Gì… – Quá bất ngờ, Lăng Phong khẽ nhíu mày kêu lên.
- Em nói, mục tiêu em muốn anh bắn chính là nơi đây – Cô chậm rãi đáp rồi dùng tay chỉ vào ngực trái của mình, nơi trái tim cô đập đều đặn và ấm áp, cô nói một cách bình thản như thể viên đạn xuyên qua tim cô vẫn không gây tổn hại nào.
- Em đừng đùa giỡn như vậy – Hai vành môi của Lăng Phong giật giật, gương mặt đầy giận dữ, cậu biết Bảo Phương không nói đùa, cũng biết tính cách của cô rất ngang bướng và cố chấp. Đã làm gì thì sẽ làm đến cùng, nhưng không nghĩ đến việc cô có thể đặt cuộc bằng tính mạng của mình.
Có lẽ cái chết của ba Thục Quyên càng khiến cho Bảo Phương nhớ lại cái chết của ba mình, càng muốn truy tìm hung thủ giết ba cô, bất chấp cả mạng sống, dùng nó uy hiếp cậu. Lăng Phong chợt thấy hối hận vô cùng, hối hận vì đã chấp nhận thi đấu với cô.
- Em không hề đùa giỡn – Bảo Phương nhìn Lăng Phong với ánh mắt nghiêm nghị đáp.
- Thà là em dùng súng bắn anh, còn hơn là đem tính mạng của mình ra đe dọa anh – Lăng Phong tức giận gắt lên, hai bên thái dương cảm thấy đau âm ỉ, khó chịu vô cùng.
- Em chỉ muốn cùng thi đấu với anh thôi, đây là quy tắc cuộc chơi mà – Bảo Phương dửng dưng nói.
Cô đứng yên lặng, ánh mắt nhìn Lăng Phong không hề dao động dù chỉ một giây.
- Anh không muốn tham gia vào cuộc thi điên rồ này – Lăng Phong xoay người bỏ đi.
- Tách…tiếng lên đạn vang lên khiến tim Lăng Phong giật thót một cái, không khỏi sợ hãi quay người lại. Nhưng lại nhìn thấy nụ cười của Bảo Phương :
- Sao vậy, chẳng phải anh muốn bỏ đi hay sao. Tưởng em tự chĩa súng vào mình để uy hiếp anh à.
- Em chỉ là muốn anh thua, được anh nhận thua – Lăng Phong chạy đến ôm chầm lấy cô vào lòng, cậu đặt cằm của mình lên đầu cô thều thào, trong giọng vừa chứa sự giận dữ cùng sự bất lực trước người con gái cậu yêu hơn cả sinh mạng mình – Nói đi, em muốn anh làm gì, em muốn anh nói cái gì, anh sẽ làm, sẽ nói tất cả. Đừng dùng tính mạng của em uy hiếp anh. Anh thật sự rất sợ.
- Giúp em bảo vệ Thục Quyên – Bảo phương chậm rãi đưa ra yêu cầu của mình.
Lăng Phong kinh ngạc buông Bảo Phương ra, cậu nhìn cô thật lâu, vốn cứ tưởng cô sẽ uy hiếp cậu nói ra kẻ có liên quan đến cái chết của ba mình. Không ngờ cô lại dùng nó để yêu cầu cậu bảo vệ Thục Quyên.
- Tại sao? Anh cứ ngỡ là em bắt buộc anh nói ra…
- Bắt buộc anh nói ra kẻ giết ba em à. Anh muốn em bắt buộc không – Bảo Phương cướp lời cậu rồi cười cười nhìn Lăng Phong hỏi lại.
Lăng Phong nhìn thấy nụ cười của cô thì mới thở phào nhẹ nhỏm, vốn nghĩ cô sẽ dùng cái chết để uy hiếp cậu. Bây giờ lại thấy mình bị cô trêu đùa, cơn giận cùng nỗi sợ hãi đã dịu lại, cậu vuốt nũi cô mắng:
- Được lắm, dám dắt mũi anh.
Bảo Phương cười hì hì đón nhận cái vuốt đầy âu yếm kia, nhìn Lăng Phong nói:
- Bây giờ anh mới biết à.
Lăng Phong phì cười, cậu ít thấy Bảo Phương cười đùa thế này, khi cô cười, nụ cười của cô rất rạng rỡ khiến tim cậu run lên, kéo cô vào lòng mình siết chặt. Bảo Phương cũng dụi đầu vào lòng Lăng Phong, cảm nhận sự ấm áp của lòng ngực cậu.
Lát sau Lăng Phong mới trầm giọng nói:
- Thật ra, chỉ cần em yêu cầu, anh nhất định sẽ nhận lời. Có biết khi em bày vẽ cuộc thi này, anh chỉ nghĩ em muốn giải tỏa tâm trạng buồn phiền mà thôi. Nhưng khi anh nghe em dùng tính mạng của mình thì anh hiểu đây không hoàn toàn không phải một sự giải tỏa. Có biết em khiến anh sợ đến thế nào không? Chẳng phải em luôn muốn biết hay sao, sao không ép anh nói ra, nếu em dùng tính mạng uy hiếp, anh có thể sẽ nói.
- Em biết. Mặc dù rất muốn biết, nhưng em hiểu anh không chịu nói cho em nghe là có nguyên nhân. Anh đã bảo nhất định sẽ nói cho em nghe, vì vậy em quyết định chờ. Cho nên em không muốn ép anh nữa. Rủ anh đánh cược trò chơi này, chỉ là cách để em chắc chắn anh nhất định sẽ thực hiện yêu cầu của em mà thôi. Thay vì đưa ra một yêu cầu mà anh không thể thực hiện, thì em đưa ra yêu cầu mà anh có thể thực hiện và không thể từ chối.
- Anh có thể giúp em bảo vệ cho Thục Quyên, thậm chí có thể giúp cho cô ấy giữ vựng sự nghiệp của ba cô ấy, nhưng anh có điều kiện – Lăng Phong vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ má cô rồi luồn những ngón tay vào từng sợi tóc của cô cảm nhận sự suôn mượt của nó
- Điều kiện gì – Bảo Phương nhíu mày hỏi.
- Phải chấp nhận đợt huấn luyện của anh – Lăng Phong nghiêm nghị đáp.
- Huấn luyện gì? – Bảo Phương lần nữa khó hiểu hỏi lại.
- Huấn luyện gì mới được?
- Huấn luyện cách bảo toàn mạng sống của em – Lăng Phong trầm giọng bảo, cậu nhớ đến hình ảnh Bảo Phương và tên sát thủ đối đầu với nhau và cô đã thua. Nếu như tên đó thật sự muốn ra tay, cô sẽ chết ngay lặp tức.
Trong một gian phòng không quá rộng, Bảo Phương mặc bộ võ phục, đeo đai lưng gọn gàng đứng vào trong thảm đấu. Lăng Phong, Jay, và một người đàn ông trong đã lớn tuổi nhưng dáng vẻ vẫn rất phong độ, làm cho người ta kính trọng. Ngoài ông ta không mặc võ phục thì Lăng Phong và Jay cũng mặc bộ võ phục trắng muốt.
- Này đã lâu chúng ta không đấu với nhau rồi nhỉ, sẵn tiện hôm nay đấu luôn một lần đi. Ai thua sẽ phải móc hầu bao – Jay cười cười gian xảo nhìn Lăng Phong nói.
- Ồ, hôm nay công chức nghèo như cậu mới lãnh lương à – Lăng Phong cười xem thường hỏi.
- Có cả Bảo Phương mà, nhờ người đẹp khoản đãi một lần vậy – Jay đảo mắt nhìn Bảo Phương nhướn mày đắc ý.
Lăng Phong liền lườm Jay một cái khinh bỉ:
- Thật là nhục khi có đứa bạn như cậu. Nghèo đến nỗi tìm cách moi tiền của một cô gái.
- Haha, ai bảo cô ấy có một cái đuôi lắm tiền là cậu làm chi – Jay chẳng những không bị những lời xỉ vả của Lăng Phong làm thay đổi mà còn mặt dày phán – Không tìm cách moi bớt sẽ hổ thẹn với lương tâm
Bảo Phương nghe Jay nói thở dài lắc đầu, cô bước đến bên cạnh hai người nói:
- Tại sao cần phải rèn luyện thế này.
- Em đã quên chuyện lần trước rồi sao? – Lăng Phong nhíu mày hỏi.
- Em không quên, nhưng em không nghĩ mình yếu đuối đến nổi để hắn ta lấy mạng của mình. Lần sau em sẽ không sợ suất như thế – Bảo Phương hít sâu một hơi đáp.
- Vấn đề không phải ở chỗ sơ suất hay không! Tại sao sát thủ lại rất khác với chúng ta, bọn họ được huấn luyện giết người một cách mau chóng, dù em có giỏi đến đâu đi chăng nữa, nhưng những thứ em học chỉ là tự bảo vệ mình chứ không phải giết người. Vì thế khi ra đòn, sẽ không hiểm độc, cùng lắm là chế trụ đối phương mà thôi, nhưng sát thủ thì chỉ cần vài giây có thể lấy một mạng người.
Lăng Phong vừa nói dứt lời đã đưa tay khống chế Bảo Phương, một tay cậu ấn ngay đốt xương sống của cô, tuy không nặng nhưng cũng khiến Bảo Phương có chút tê người. Cảm giác này lan tỏa đến tận từng dây thần kinh....
« Trước1...7273747576...99Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ