↓↓ Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Chap 1 (cont)
7.00 pm. Tại nhà nó:
- Nhi ơi xuống ăn cơm đi con_mama nó đang dọn đồ ăn ra bạn
- Dạ _nó uể ỏi bước xuống
- Sao con gái hôm nay có chuyện gì buồn hả papa nó nhìn nó lo lắng.
- Dạ hông có gì đâu papa, tại con hơi mệt ík mà nó ngước mặt lên cố cười gượng.
- Ừk, con nên nghỉ ngơi bớt đừng học nhìu wá có hại đó con ( học nhiều mới sợ )
- Dạ nó ăn xong xin phép papa, mama lên phòng trước
Nằm trên giường nó suy nghĩ về những hành động của hắn sáng nay àk không suốt cả 17 năm wa, hắn chưa bao giờ cười với nó dù chỉ một lần, lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng di động, ngay cả việc hằng ngày wa kêu nó đi học cũng là do sự nhờ vả của mama nó, chứ nó biết thật ra trong tâm hắn có muốn chút nào đâu, nó vừa ngốc lại vừa phiền, nghĩ vậy mà 2 dòng nước mắt nó đã tuôn ra khi nào. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ căn phòng đối diện nó thấy hắn vẫn đang cặm cụi làm bài, nó thầm nghĩ: ” Có thể cậu ấy lạnh lùng với mọi người là do hoàn cảnh gia định cậu ấy, mình quyết tâm sẽ làm cho cậu ấy thích mình dù có khó khăn đâu chăng nữa ”. Nó lấy tay quệt những zọt nước mắt, một nụ cười nỡ trên làn môi bé xinh của nó, một nụ cười của sự hy vọng và cố gắng.
Tại nhà hắn:
” Nhỏ đó làm gì nhìn mình nảy giờ vậy trời, không để người ta học bài hay sao. Ýk màk hình như nhỏ khóc, màk thôi có liên wan gì mình đâu nhỉ ” hắn tự cốc đầu mình vì cái suy nghĩ ngu ngốc màk đâu bík rắng len lỏi đâu đó trong trái tim hắn, sự ấm áp của nó đã thành một vết in không thể xóa mờ.
Cứ thế tối đó có 2 người không ngủ đc, người thì đang hy vọng kết wả tình yêu của mình, người còn lại suy nghĩ bâng wơ về hành động lúc nãy của mình. Cứ thế họ chìm vào trong giấc ngủ, mà không bík rằng ngày mai sẽ là một ngày không đc tươi đẹp cho lắm
Chap 2
Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày, hắn cũng qua đánh thức nó dậy hộ tống lên đường đến trường, người đi người theo sau, có lẽ mọi truyện vẫn cứ thế típ diễn nếu không có một chiện kinh động xảy ra.
Nó bước vào lớp, đi chầm chậm chầm chậm lại chỗ nhỏ Châu:
- Hù !!!
-áaaaaaaaaa nhỏ Châu giật mình té xuống ghế.
- Hahahahaha _nó đứng cười sặc sụa mờ không để ý con mắt nhỏ Châu nhìn nó hết sức tình củm, mặt mày thì đỏ hơn wả cà chua đã rụng.
- Mày cười đủ chưa con điên kia mặt hầm hầm nhìn nó
- Dạ… em cười đủ rùi ạ nhìn thấy mặt Châu, nó biết đìu lễ phép không thì toi.
- Áaaaaaa giờ đến lượt cái mỏ một không hai của nó cất tiếng làm chấn động thiên hạ.
- Gì zạ con wỹ, sáng h` hai zụ oài nha mày nhỏ Châu nhìn nó sợ sệt.
- Tao wên ăn sáng rùi nó đáp mà hông nhìn nhỏ Châu quay xuống pàn zưới.
- Nó ra khỏi lớp nãy h` oài, tại mày cười zữ wá không đễ ý.
- Hjz, thui tao xuống cantin mua đồ ăn nha nó nói mà mặt bùn như bánh bao chìu.
- Ừ đi đi con điên nhỏ Châu không wên ghẹo con bạn.
Nó nhí nha nhí nhảnh chạy xuống cantin, bỗng như thấy cái gì đó dưới cầu thang nó thắng lại nhìn xuống.
- Trời hắn đó ư !! nó lấy tay zụi zụi con mắt như không tin.
Khi xác định đúng là hắn, tim nó đập loạn xa như mún chạy ra khõi lồng ngực, vì hắn đang cười mà, nụ cười
lần đầu tiên nó đc thấy, nhưng bên cạnh hắn là ai thế nhỉ ? Nó cố nhướng đôi mắt lòi của mình, àk thì ra chị Trân hotgirl lớp 12. Tim nó bây giờ như có bàn tay của ai đó đáng bóp thắt lại không cho thở nữa, nước mắt nó lại rơi, lại một lần nửa vì hắn mà rơi. Sao hắn có thể cười trước chị Trân, trong khi với nó hắn lạnh lùng đến đáng sợ. Nó quên mất cái đói, vụt chạy về lớp, nó cố chạy chạy thật nhanh để không nhìn thấy cái cảnh đó nữa. Vào chỗ ngồi nó gụt đầu xuống bàn khóc, nhỏ Châu thấy vậy vội hỏi lia lịa:
- Mày sao vậy con wỹ, sao không mua đồ ăn mà khóc zầy. #0(#$(__!($_()_………
Nó không nói gì, nhỏ Châu đành pó tay thỡ dài nhìn con bạn mình. Bên dãy kia Huy đã nhìn thấy hết, ánh mắt Huy nhìn nó khóc, mà tim còn đau hơn nó, dù không bík vì sao nó khóc, nhưng Huy bík tất cả đều do hắn, con người vô tâm lạnh lùng. Huy thầm nhủ: ” Đã đến lúc phải cướp Nhi từ tay hắn ”. Chuông vào tiết reo lên, hắn bước vào khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, đi nghang qua nó hắn nghĩ ” Ủa sao nhỏ đó thấy mình zô mà hok mừng gì hết trơn zậy, thui kệ mặc xác ”. Pà lan sát thủ vô lớp tuyên bố một tin động trời:
- Còn một tháng nữa là thi học kỳ 1, các em lo chuẫn bị cho tốt
- Trời sao nhanh vậy trời Hs 1 nói mà vẻ mặt đau đớn
- Kỳ này chết chắt rùi trời ơi Hs # típ lời
Cứ vậy cái lớp #&*(@$@()%*)&%*)&*(&@(*&(*! Riêng nó thì chẵng để ý tại bùn wá mà.
Bỗng:
Rầm Pà kô đập bàn đến nỗi gãy lun cái thước.
- Im lặng hết coi, mấy kô mấy cậu tưởng cái lớp này là cái chợ hả pã hét thất thanh làm cả lớp nín thin.
- Em Nhi do em học yếu nhất lớp này nên bắt đầu từ nay cho đến hết học kỳ phải qua nhà bạn Khánh đễ bạn ấy kèm kập cho mà thi với cử pả nói típ
Nó nghe thấy tên mình thì cũng ngước đầu lên nhưng mặt củng chẵng bộc lộ cảm xúc gì.
Còn mấy nhỏ trong lớp:
- Trời sao lúc nào con wỷ cái đó cũng sướng vậy trời, đc anh Khánh kèm cho nó nửa chớ NS 1
- Ừ đúng đó bík zậy tao zả bộ học yếu để đc anh ý kèm Ns 2 mơ mộng.
@0+!)*%())*(&^&^*
Cứ zậy mà típ tục không khí như lúc nãy pà Lan có vẻ chịu hít nỗy.
- Rầm !!! lần này nhỏ hơn lần trước chút xíu, zo thước bị gãy nên pả zùng tay, mặc dù nội công thâm hậu.
- Mấy kô cứ thấy trai là sáp sáp, phải zống tui một chút xíu chớ ( ọe zống má 48t chưa chồng )
- Đáng đời cái tội hám trai HS Nam trong lớp đồng thanh trừ hắn và Huy.
- Thôy bắt đầu tiết học Pà Lan bắt đầu giảng bài
Hắn nảy giờ im lặng nhìn nó ” Kỳ zậy ta hôm nay nhỏ bị trúng bùa àk, mới sáng còn tí ta tí tỡn, mà sao nảy giờ hok thèm nói với mình câu nào zạ, ủa tự nhiên mình để ý làm gì, chẳng phải nhỏ đó phiền lắm sao, thui kệ ”.
Hết giờ nó bần thần cầm cái cặp bước ra khõi lớp, hắn thì bất ngờ nhìn theo mà cảm thấy có một chút xót xa.
Hắn định bước ra thì một cánh tay rắn chắc kéo bật lại, hắn bực mình nhìn lên kẻ nào thì:
- Mày có thích Nhi không Huy zận zữ hỏi
- không liên quan gì nhau hắn lạnh lùng đáp định bỏ đi.
- Nếu mày không thích Nhi, thì hãy buôn tha cô ấy đi, đừng làm cô ấy phải buồn nữa Huy típ tục nói
Hắn không nói gì bước wa Huy ra khõi lớp, Huy nhìn theo mà ruột gan sôi lên muốn chạy theo đấm hắn vài cái cho hả zận, nhưng nghĩ lại nó sẽ bùn típ khi hắn bị đánh Huy đành thôi. Huy đấm vào tường thật mạnh ” ******** ”. rồi bỏ về.
Về đến nhà nó nằm vật ra gường nghĩ lại chuyện lúc sáng, tim nó đau đau lắm mà hắn nào có biết. Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu nó như vì sao hắn cười trước mặt chị ấy, sao suốt 17 năm qua chưa cười với nó lần nào, sao hắn lạnh lùng như vậy…. nó tự hỏi rồi tự trả lời như một đứa ngốc lắm vậy ( trời hok ngốc mới lạ ). Suy nghĩ một lúc nó chìm vào giấc ngủ, mà khóe mi vẫn còn đẫm nước mắt.
6h pm:
- Nhi ơi suống ăn cơm con papa lên fòng kêu nó.
Tiếng của papa nó làm nó giật mình thoát khỏi giấc mơ, giấc mơ nó chìm trong hạnh fúc với hắn, giấc mơ đc hắn yêu. Nó nở một nụ cười chua xót vội bước xuống bàn ăn. Nó cúi đâu xuống bàn, mà cậm cụi ăn có thể nó đang cố che những giọt nước mắt hok bao giờ nghe lời nó.
Reng Reng !!!
- Alo, àk àk bác bík rồi, làm phiền con wá, con chờ tí nó wa liền mama nó nói một dây.
- Nhi àk mama nhìn nó nhẹ nhàng nói.
- Dạ nó giật mình ngước lên.
- Cô giáo kêu con qua nhà Khánh học phải không, ăn cơm xong rùi wa nhà cậu ấy đi....