↓↓ Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Cậu làm có được không ???
- Cậu nghĩ tớ ngốc giống cậu àk ???
- Sao cậu cứ nói tớ ngốc hoài thế ???
- Thì có sao nói vậy mà.
- Hai người này mấy hôm nay lạ àk nha Châu ngồi bên chọc nó với hắn.
- Lạ cái đầu mày nó lấy tay khẽ wánh nhẹ lên đầu Châu.
- Đau Châu ôm đầu nhăn nhó.
Ở bên kia Duy và Huy cũng xách cặp qua cái đám nhiều chuyện bên đây để cùng về thì:
- Anh Khánh có chị hoa khôi lớp 12 tìm nè một con nhỏ kêu hắn.
- Ừ hắn kéo ghế đứng dậy đi ra phía cửa.
- Có chuyện gì sao chị ???_hắn nhìn Trân thắc mắc hỏi.
- Chuyện hôm trước em suy nghĩ đến đâu rồi ?? hỏi hắn mà mắt Châu đảo quanh lớp và thấy con người đó, 4 năm rồi vẫn vậy, vẫn đẹp trai, vẫn cuốn hút ánh mắt của Trân.
- Dạ vậy em tham gia 1 tuần lễ thôi là được phải không ạ ???
- Ừ chỉ cần 1 tuần thôi.
Duy nhìn thấy Trân thì khựng lại chẵng đi nổi nữa ” Là cô ấy. Đúng rồi là cô ấy ”, chính người con gái này đã làm trái tim Duy lỗi nhịp vô điều kiện. Hắn và Trân đứng nói chuyện với nhau thật lâu mà không biết 8 con mắt đang zõi theo mỗi người 1 cảm xúc, bất chợt Trân đưa tay lên người hắn phủi phủi:
- Áo em làm gì để dính bụi vậy ??
- Cảm ơn chị hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày.
Còn nó thì tức muốn lộn ruột ” Hai người đó làm gì tình tứ giữ vậy trời ??? Đúng rồi chị đó chính là người hôm trước dưới cầu thang làm cho Khánh cười. Chẵng lẽ Khánh thích chị ấy hay sao ??? ” gương mặt nó sầm lại khi ý nhĩ đó len lỏi trong đầu nó, Huy nhìn thấy tức lắm muốn bay lại phang cho hắn vài cái nhưng nghĩ lại có lẽ đây cũng là thời cơ tốt cho mình:
- Vậy chị về nha ??? Bye em
- Dạ bye chị.
Cuối cùng cũng nói xong hắn bước lại chỗ có 4 con người, mỗi người một vẻ mặt khác nhau:
- Về thôi mọi người hắn nhìn 4 người nói.
- Ừ nó đáp nhẹ không nhìn hắn.
Hắn hơi bất ngờ, rồi 5 con người này cũng bước chân ra về mỗi người một tâm trạng khác nhau. Khi đến nhà hắn thì Duy hỏi:
- Mày quen Trân àk ???
Nghe Duy hỏi, nó giật mình:
- Thui em về trước nha hai, mẹ chờ ở nhà.
Nói xong nó quay lưng đi thật nhanh có lẽ nó không có đủ can đảm ở lại nghe hắn nói, nó sợ sợ rằng hắn sẽ nói hắn thích chị Trân ấy, và sợ rằng trái tim này có thể sẽ tổn thương một lần nữa. Quay lại cuộc nói chuyện giữa Duy và hắn:
- Chị đó làm chung chỗ làm thêm với tao.
- Sao chỗ nào ???
- Phục vụ tại quán cà phê ” Angel ” gần trường đó mà.
- Mà sao mày quen cô ấy ???
- Thì chị đó mời tao vô đội kịch làm thế một tuần cho bạn chị ấy. Sẵn tiện tao cần tiền nên hỏi chị ấy tìm chỗ làm thêm.
- Nhà mày thiếu gì tiền, cần gì phải kiếm nữa.
- Không, tao muốn tự tay kiếm tiền để……
- Để làm gì ??? Duy nhìn hắn thắc mắc
- Thôi mày nhiều chuyện wá thằng wỹ. Mà mày hỏi nhiều về chị Trân vậy ???
- Àk hông có gì đâu. Thôi tao về đây mặt Duy hơi buồn.
Nhìn theo Duy hắn thầm nghĩ ” Có chuyện gì vậy nhỉ ??? Chắc nó giấu mình chuyện gì đây ?? Còn nhỏ kia sao ra về thờ ơ thế không biết ??? Không làm bài được sao ??? Hai anh em nhà này khó hỉu thật ?? ” hắn chậc lưỡi rồi bước vào nhà chơi với pé Luân.
Chap 17:
Tại nhà nó mà chính xác hơn là phòng nó:
- Nè cold !! Chủ nhân mày có quan hệ gì với chị ấy vậy ?? nó vồ lấy ôm chắc cold
- Sao không trả lời hả ??? nó đánh nhẹ vào con gấu bông.
- Chẵng lẽ đến mày cũng hông thích tao sao ???
- Tao sợ lắm, sợ nhiều lắm. Chị ấy vừa xinh, vừa giỏi giang, tao sợ Khánh sẽ thích chị ấy mất nói đến đây nó không kiềm được, những giọt nước mắt nóng hổi lại rơi trên gò má nhỏ của nó.
Nó thôi không ôm con cold đặt bên cạnh, nó ngã đầu vào tường ” Tại sao vậy nhỉ ??? Tại sao cậu ấy lại cười, nói chuyện thân mật như vậy với chị ấy ??? Chẵng lẽ………. ??? Không được không phải như thế, Nhi àk mày nhất định phải tự tin lên. Cố lên Nhi !!! ” Nó lấy tay quệt nước mắt còn vương vấn, nó mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự cố gắng của mình. Nó bước xuống lầu, nãy giờ khóc đói bụng quá nên xuống vòi mama ăn cơm đây mà. Qua phòng Duy thử xem nào. Duy nằm trên giường tay gác lên tráng, ánh mắt xa xâm:
- Cậu có biết cậu phiền phức lắm không đừng theo tôi nữa một cô gái nhăn nhó quát.
- Chị àk !! Đừng dữ như vậy sẽ nhăn da đó Duy mỉm cười nói
- Thật ư !! Đâu nhăn chỗ nào đâu ??? cô gái vẫn ngây thơ hỏi.
- Chỗ này nè !! Duy chỉ lên trán cô gái.
- Trời !! Thật hả, làm sao bây giờ _cô gái hốt hoảng sờ trán mình.
- Em nghe người ta nóilà hôn vào chỗ bị nhăn sẽ hết đấy chị ạ Duy cười tinh nghịch.
- Cậu……… Dám chọc tôi ư ?? Đứng lại không được chạy đó cô gái tức giận đuổi theo Duy.
- Chị tưỡng em ngốc giống chị hả ??? Plè plè Duy lo quay đầu lại lè lưỡi trêu cô gái nên đầu đập vào cây té xuống.
- Hahahaaa đáng đời mà cô gái ôm bụng cười toét miệng.
Chợt thấy Duy nằm im bất tỉnh, cô sợ sệt chạy lại ngồi xuống bên cạnh Duy:
- Nè đừng gĩơn nữa !! khẽ lấy mình vổ nhẹ vào má Duy.
- Nè cậu đừng làm tôi sợ nha vẫn tiếp tụcvỗ nhưng mạnh hơn, và mắt của cô đã rươm rươm nước mắt.
Bất chợt, Duy mỡ to hai mắt ra:
- Hù !!!
- Cậu…. thì ra cậu chọc tôi _cô gái zơ tay định đánh Duy, chưa kịp thì đã bị Duy nắm chặt khuôn mặt Duy trở nên nghiêm hẳn, nhìn thẳng vào mắt người đối diện:
- Trân àk !! Chị có thích em không ???
- Tôi….. Trân xấu hổ cuối mặt xuống.
- Nếu chị không thích em sẽ không làm phiền chị nữa ???
Ngập ngừng một lúc Trân cũng thốt lên lời Duy mong đợi:
- Tôi… thật sư…ự thi…ì tô…ôi cũ….ũng co…ó thi..ích cậ…âu chút xíu vẫn cưói đầu Trân lắp bắp nói.
- Hi anh cũng vậy !! Anh yêu em Duy cười toe toét ngồi dậy ôm chặt Trân.
- Ai cho kêu tôi bằng em hả ?? Trân thả lỏng mình đễ cho Duy ôm.
- Em cho vẫn không buông Trân ra mà còn ôm chặt hơn nữa.
- Cho cái đầu cậu Trân đánh nhẹ vào lưng của Duy.
Nụ cười hạnh phúc nở trên môi của cả hai, nhưng đó có lẽ chỉ là một hạnh phúc ảo.
” Những ngày tháng hạnh phúc ấy vẫn còn hiện lên rõ rệt trong tâm trí anh nhưng có lẽ anh đã để vụt mất nó ”
- Hai ơi xuống ăn cơm đi nào nó gõ cữa kêu anh trai íu wí của mình xuống ăn.
Ăn cơm xong, Duy rũ nó qua nhà hắn chơi, thi hết rồi cho thư thả đầu óc và nó cũng mún hỏi hắn về chuyện của chị Trân nên hai anh em dắt tay nhau qua nhà hắn:
- Ủa 2 người qua đây làm gì ??? hắn mở cửa nhìn 2 anh em nó ngạc nhiên.
- Chơi chứ làm gì mày thằng điên.
- Điên đầu mày, thôi hai người vào đi.
- Ừ nó khẽ đáp.
Đang ngồi chơi game nghe thấp thoáng giọng nó, pé Luân bay thẳng ra cửa ôm chặt hain chân của nó:
- AA! Chị Nhi !! Luân nhớ chị Nhi quá.
- Chị cũng dậy á !! nó ngồi xuống hôn nhẹ vào má pé Luân....