↓↓ Đọc truyện Một Ký Ức Đẹp Full trên điện thoại
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Uh, anh rảnh mà em đang ở nhà à? Anh qua đón em nha.
- Không, anh đừng qua, em đang ở trường. Anh đến đi.
- Quái lạ, sao hôm nay nó lại ở trường nhỉ?
10p sau thì tôi qua trường, thấy em đứng đó rồi, em đội 1 chiếc mũ len trong rất cute. Thấy tôi đến em vẫy tay cười, đúng cái kiểu nhí nhảnh thường ngày.
- Sao em lạ đến trường.
- Em có việc nên qua đây.
- Uh, hôm nay anh tưởng em đi chơi với bố mẹ.
- Không, bố mẹ em bận việc, à anh này, sau này không có việc gì anh đừng đến nhà em như hôm trước nhé.
- Uh, mà sao vậy?
- Không có gì, thôi ta đi chi đi.
- Em muốn đi đâu?
- Đi xem phim đi anh, hôm nay có 1 bộ phim kinh dị rất hay thì phải.
- Anh có nghe nhầm không? Em mà dám coi phim kinh dị à.
- Thì em cũng sợ lắm, nhưng xem với anh thì đỡ sọ hơn, xem 1 lần cho biết chứ.
- Thôi được đi nào.
- Vào rạp phim không khí ấm hẳn hơn bên ngoài, em phải cởi mũ len ra. Ôi hôm nay em xinh quá, em trắng như trứng gà bóc vậy, môi đỏ hồng lúc nào cũng chúm chím. Xem phim chưa được 15 phút mà cứ giữ chặt cứng lấy tôi, nhiều cảnh sợ quá thì che cả 2 mắt lại không dám xem, làm tôi cứ phải trấn an suốt:
- Anh đã bào đừng xem rồi mà, bây giờ đã biết sợ chưa?
- Sợ lắm rồi, hu hu. Nhìn kẹo mút mặt tái mét đi mà tôi không nhin được cười.
Bỗng nhiên 1 tiếng thét kinh hoàng của nhân vật chính trong phim em sợ quá cũng hét lên, úp mặt vào vai tôi, tôi chợt nhận ra 1 điều thật kinh hoàng, 2 mu bàn tay trái em chi chít những vết xước, còn mới lắm, ai đã làm gì 1 bàn tay yếu ớt của em vậy. Cầm lấy tay em, em rụt tay lại cố để che đi nhưng tôi đã giữ.
- H, em nói anh nghe ngay, tay em bị làm sao thế này hả?
- Em bị thế này lâu chưa?
- Em bị ngã à, hay ai đánh em? Em nói đi!!
Vừa nói tôi vừa miết lên những vết thương của em, thổi nhẹ vào đó, ngẩng đầu lên, khóe mắt em lại ngấn những nước mắt.
Lòng tôi co thắt lại, đau đớn vô cùng…
Chap 22:
- Sao em lại khóc, anh làm em đau à, anh xin lỗi.
- Không…, không phải tại anh đâu.
- Em đừng khóc nữa mà, anh sợ nhìn thấy con gái khóc lắm.
- Em khóc vì vui đấy, vì thấy anh quan tâm đến em.
- Sao bây giờ em đa cảm thế nhóc, cười lên như H em gái anh coi nào. Em là miss vui vẻ mà, phải luôn cười nhớ chưa.
- Em biết rồi ạ.
- Bây giờ nói anh nghe coi, sao em bị thê này?
- Em bị mẹ đánh đấy, hì.
- Hả?, còn cười được hả. Sao mà lại bị đánh?
- Thì hôm đó, hôm anh đến, mẹ thấy em và anh làm chuyện ấy ý.
- Cái gì? làm chuyện gì cơ, chuyện ấy.. ấy.. á? Làm gì có.
- Không, anh hâm à, thì thấy anh ôm em, à không phải, là do em chạy lại ôm anh, tai em nhớ anh quá không kiềm chế được.
- Ra vậy, anh xin lỗi, là lỗi của em khiến em bị thế này, đáng ra anh không nên đến. Tí đưa anh về nhà anh giải thích cho mẹ em.
- Không được đâu, 1 lần là đủ lắm đấy nhá, muốn em bị đánh nữa à.
- Không, nhưng phải giải thích chứ, sao lại để em gái anh bị đánh như thế này, anh mới là người đáng bị đánh mới phải.
- Mẹ em nghiêm lắm, em là con một mà, lại là con gái nữa mà. Em giải thích rồi mà có được đâu, hì, thôi bỏ đi anh, xem phim kìa.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì nữa, xem phim đi, tí nữa chở em đi chơi là coi như đền bù cho em rồi. Anh không phải áy náy đâu. Lúc thấy anh không biết cảm thấy vui thế nào đâu.
- Uh, được rồi, vậy đưa tay đây cho anh.
- Làm gì vậy?
- Anh giữ tay em cho đỡ sợ.
- Anh mà sợ á. Nói dối!
- Hì, thôi đưa anh nắm lấy cho ấm thôi mà.
- Đừng có mà lợi dụng đấy.
Một lúc sau…
- Anh này, anh với M bây giờ sao rồi?
- À, bình thường vậy thôi.
- “Bình…thường…”, nó nói mà ngân lên 2 từ đó, giọng điệu rất không tin lời tôi nói.”Hôm trước em thấy 2 người ở trường thân mật lắm mà.
- Đâu, làm gì có.
- Còn chối, em biết hết. Ai chứ không qua mặt được em gái đâu.
- Hì, sao tự dưng hôm nay lại nói chuyện này, hồi trước em không thích anh nói mà.
- Thì quan tâm tí thế thôi, ai thèm để ý đâu. Nhưng mà…nói thật là em ghen tị với M đấy…
Tối về mặc dù em nói không để ý nhưng tôi vẫn thấy áy náy lắm, không biết phải làm gì để chuộc lỗi với kẹo mút bây giờ. Đi cả ngảy mệt rã rời ra, đêm về đinh tắm rồi nằm ngủ luôn chả học hành được gì nữa, mai lại chủ nhật nữa nên càng có cớ để làm biếng. Nhưng mà sau đó bật máy tính lên mạng 1 chút, lâu ngày chẳng mò lên Yahoo. Lên thì thấy 1 cơ số tin nhắn offline, từ hôm noel nữa, rep lại gần hết tất cả tin nhắn. Sau vào Y! Update thì thấy con bạn share cái link với lời chú thích: “đừng nghe bài này khi buồn, dễ mà đi tự tử lắm đấy”
Chắc các bác biết em nói đến cái gì rồi, chính là tên câu truyện hồi kí mà em đang viết: “Nocturne”. Đó chính là bài hát đầu tiên của Secret Garden đầu tiên mà em nghe, sau đó em mới tìm hiểu rất nhiều về nhóm nhạc này…
Đây là 1 sô bài khác rất quen thuộc của Secret Garden mà chắc chắn tất cả chúng ta đã nghe qua
Song from a Secret Garden
http: //www.youtube.com/watch-popup?v=wasYNNfnfVE
Adagio
http: //www.youtube.com/watch-popup?v=nNL9Lole-iE
Lần đầu tôi biết đến sức mạnh làm rung động con tim của âm nhạc đến vậy. Thứ âm nhạc khác hẳn nhạc trẻ thị trường hay nhạc âu mĩ, dù có những bài hay lắm thì nghe nhiều vẫn chán. Nhưng âm nhạc của Secret Garden có 1 sức quyến rũ kì lạ, nhất là những bản nhạc buồn, nhiều bài nghe rồi mới biết mình đã bắt gặp rất nhiều lần những nốt nhạc này. Quả đúng rằng thứ âm nhạc đó không dành cho những tâm hồn nhạy cảm, bởi những lúc buồn đau mà nghe nhạc của Secret Garden rất dễ có những ý nghĩ tiêu cực.
Mùa đông lạnh, cô đơn 1 mình trong phòng, quả thật những bản nhạc ấy đã sưởi ấm cho cái tâm hồn lạnh lẽo này. Âm nhạc của Secret Garden, vì thế, giống như cỗ xe thần kỳ, đưa con người đến một thế giới, một khu vườn bí ẩn, nơi chúng ta không thể tìm thấy được thứ gì khác ngoài âm nhạc và sự thư thái về tinh thần, 1 thứ âm nhạc tưới mát cho tâm hồn. Sau này quả có những lúc buồn tôi ngồi nghe nhạc của SG mà trào cả nước mắt…
Đêm đó quả thực tôi rât khó ngủ, bởi những cảm xúc trào lên mãnh liệt. Đang chìm đắm trong những âm thanh huyền ào thì có tin nhắn đến, của 1 số máy rất lạ:
“Mày ơi, mai mang vở học thầy T qua nhà đi tao mượn nhá, hôm qua tao không đi học nên mượn vở xem lại”
Quả thật rằng tôi có học thầy T, nhưng ổng dạy văn, mà trong lớp có đứa dở hơi nào lại ngồi ghi văn. Tôi liên nhắn lại:
- Uh, ai đó, tao có ghi bài đâu mà mượn. Sao tự dưng hôm nay lại dở chứng học văn.
- Sao lại văn, thầy T dạy Hình mà.
- Vậy thì nhầm số rồi, xin lỗi nhá.
- Ủa nhầm số thật hả, vậy xin lỗi nha, mà bạn cũng đang học cấp 3 à. Bạn là con trai hay con gái vậy.
Tôi chả buồn tốn sức giải thích với mấy cái đứa gọi nhầm nhắn nhầm nên kệ.
1 lúc sau số đó lại nhắn đến.
- “Người gì mà kiêu thế? Nhắn tin mà chả thèm rep lại.”
- “Bạn rảnh nhỉ, đã nhầm số rồi thì nhắn cái gì nữa. Xin lỗi chứ bạn là cái gì với mình mà mình phải rep lại, bạn bè cũng chẳng phải, thừa sức đâu mà tốn tiền vào mấy cái tin nhắn”
- “Bạn hay quá ha, lần đầu tiên có người lại nói với mình thế đấy, chắc bạn là con trai hả, đúng là đồ kiêu ngạo”
- “Tôi thế đấy, tốt nhất ta đừng mất thời gian của nhau nữa”
Tưởng như thế là cắt được đuôi, ai ngờ con đỉa này 1 lúc sau lại nhắn đến:
- “Vậy…ta kết bạn đi, coi như là có duyên vậy”…
Chap 23:
Nghe đến đây tôi thật sự thấy rất nực cười, tôi đoán kẻ nhắn tin ẩn danh kia là 1 đứa con gái, giọng điệu có vẻ chảnh chảnh, hoặc là 1 đứa bạn nào đó giả danh để trêu mình, được rồi, tương kế tựukế....