NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Tình Zồng Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Vừa nói xong Lan ơ ơ ngờ ngợ về tính khả thi của cái câu chuyện gọi là “cứu mạng chú Nghĩa chồng cô Trang” này, thì cũng là lúc chiếc xe về gần đến cổng nhà, chú Nghĩa lao ra…
Chap 22: Bức thư gửi nàng
Mắt đang ngây ngô nhìn vào cái quai áo lót đằng sau lưng nàng, nên em không để ý rằng chiếc xe màu xanh đã đưa em về gần đến nhà nàng. Và còn oái ăm hơn khi chú nghĩa cũng vừa bước ra cổng với vẻ mặt bực tức:
- Lan! sao đi đâu giờ này mới về, đứa nào kia.
vừa nghe thấy tiếng quát của “bạn” Nghĩa tim em như nhảy ra khỏi lồng ngực, khi Lan đang còn ơ ơ, thì trí nhớ của em được khởi động đúng lúc.
Chả là có lần ngày xưa em với thằng Tiến đi mua xôi thì thấy một đôi, trên một quả đồi, tò mò quá, vì thấy mẹ toàn dặn “yêu thế nào thì yêu, chứ cấm không được dẫn nhau lên đồi”. Nghĩ bụng chả hiểu trên đồi người ta làm cái gì mà Mẹ lại cấm. Thế là hai đứa tò mò rình, thấy đôi “bạn trẻ” kia đang lúi húi, nam thanh niên mặc quần âu với chiếc áo trắng ngồi trên xe máy, tay cứ khua loạn xạ vào nhân vật nữ bị hại. Nhìn con bé có vẻ khổ sở mồ hôi nhễ nhại khi bị chàng trai bắt dựa vào gốc cây. Ngay lập tức thằng Tiến nhận ra đó là cô Cần con nhà ông Thiết có cây xoài bị bọn em hái trộm.
Tại thời điểm đó hình ảnh đôi gian phu dâm phụ này đã tác động, giúp trí não em phát triển ở tuổi dậy thì rất là nhiều. Nên cái vẻ mặt thoả mãn của lão Nghĩa lúc đó đã khắc sâu vào tâm trí. Và ngay lúc này khi đang ở thế tiến thoái lưỡng nam em chợt nhận ra lão, và sử dụng hình ảnh đó để đe dọa. Em nhảy ra khỏi xe tiến lên trước mặt lão, tay bắt mặt mừng em nói:
- Chú Nghĩa, ơ không nhận ra cháu à.
- Ơ thằng này nhìn quen quen, mày là thằng nào.
- Cháu là cháu cô Cần ở ngõ Nguyễn Thể Giao trên phố Phạm Ngọc Hợp đây. Chú không nhớ cô Cần à.
Nghe xong “bạn “Nghĩa choáng quá vì không ngờ thằng oắt con này biết “bé Cần” mà mình đã trốn vợ đi “ăn vụng”. Mặt ông ý có dấu hiệu hơi tím tái, mới lôi em ra một góc:
- Mày cháu Cần thật à?
- Vâng! Ông Thiết bố cô ý là em trai ông nội bên họ ngoại của hàng xóm nhà cháu mới chuyển nhà cách đây mười hai năm.
- Uh thế à, nhìn mày cũng quen quen, thế sao lại quen con Lan.
- Lan mới chuyển về đây học ở nhà chú đúng không?
- Uhm
- Thì đấy chi hội đoàn trường bảo cháu, làm công tác phụ giúp Lan hòa nhập với môi trường mới.
- Ờ thế được rồi, cố gắng bảo nó học hành giúp chú, nhớ đừng có nói lung tung về cô Cần ở đây đấy.
- Vâng cháu về đây, Lan ơi tớ về nhé.
Mắt trợn tròn ngây ngô Lan nhìn em cười te tởn đi về. Lan đâu hay rằng cậu bé đó về sau, sẽ in dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời cô bé. Bước chân về đến nhà đã gặp Mẹ tra khảo:
- Con đi đâu mà để thằng Tiến đi hộ xe về, mà tại sao giờ này mới về là sao, không định cơm cháo gì à.
- Hôm nay con mới quen một bạn nữ.
- Ở đâu, con cháu nhà ai, có ngoan không?
- Ngoan lắm ạ, mà nó xinh cực nhé, học giỏi lắm, mới chuyển về trường con.
- Uh yêu gì thì yêu, nhớ là bây giờ nhiệm vụ phải học. Mà cấm không được đưa nó lên đồi đâu đấy.
- Vâng, con biết rồi, con đi tắm đây.
Thằng bé hí hửng vừa tắm vừa hát líu lo “Khi em hé cười, yêu sao khoé môi Ố Ồ, rồi bối rối khiến cho anh lặng thinh Ố Ồ”. ( Phút bối rối, các thím nghe đi )
Sáng hôm sau, khi vừa mới bước chân lên cổng trường, em đã bắt gặp những ánh mắt tò mò đầy ngưỡng mộ và không kém phần ghen tị, có vẻ như bọn trong trường đã xì xào bàn tán việc hôm qua em rủ được Lan đi chơi. Vừa vào đến lớp, tụi bạn đã quây vào hỏi:
- Ê Nam ơi, hôm qua mày đi chơi với nó thật à.
- Này thế làm gì chưa.
- Bạn ơi, hôn nó chưa, hai đứa đi mấy giờ về.
- Thằng này tránh ra.. thế nó đồng ý chưa.
- Con lợn này xê ra, tao hỏi trước, nắm tay chưa bạn.
+ Ơ bọn này hay nhỉ, chúng mày nghĩ tao dễ dãi thế à. Đi ăn cơm với nhau thôi, khổ quá.
- Thật không, thế ăn xong làm gì.
- Im thằng kia, ăn xong đi đâu tiếp hả bạn.
- Con khỉ này, tao hỏi trước cơ mà, thế hai đứa ăn xong có ăn nhau không hehee.
+ Ăn xong đứa nào về nhà đứa đấy, thôi không hỏi nữa về chỗ đi, thầy giáo đến rồi kìa.
Cả buổi học hôm đó, không biết bao nhiêu câu hỏi của đứa bạn được đưa ra, nhiều câu ngộ nghĩnh đáng yêu lắm, ngày đó nắm tay thôi đã là sung sướng lắm rồi. Chứ như bây giờ chờ Việt Nam vô địch seagame, chạy ra ngoài đường có mà gái ôm không hết. Nghĩ vậy thôi, sau khi tan học về em mò sang lớp tìm Lan:
- Ê hì, hôm qua về Bác Nghĩa có bảo gì không em?
- Anh đểu thật đấy, em biết thừa anh lừa em rồi nhé, làm gì có đám ma nào. Thôi anh đi đi.
Đôi mắt và giọng nói lan tỏ vẻ bực tức, em định quay đi nhưng một chút tò mò xen lẫn lo lắng, không biết Lan có kể cho gia đình biết chuyện em nói dối kia không:
- Anh xin lỗi, anh…anh…chỉ muốn làm quen với em nên…nên nói dối để được đi chơi với em.
Nghe xong lời nói thành thật đó, Lan có vẻ dịu xuống và nói với vẻ giận hờn trách móc.
- Em không biết, sao anh không làm quen như mọi người, mà lại lừa em thế.
- Anh sợ viết thư cho em, em sẽ không trả lời. Em có kể cho chú Nghĩa biết không.
- Không, kể làm gì, mọi người lại nói em ngốc à.
- Ừ thì,…thì anh xin lỗi nhé, à mà thi nhảy au với anh không.
- Anh bảo game dành cho đàn bà cơ mà.
- Uh thì nếu thành đàn bà để chơi cùng với em cùng được hì.
- Không, anh gà lắm.
- Đi mà, chiều đi học sớm một tí nhé, anh đợi quán net gần trường đấy, anh về trước đây.
Nói xong câu, em chạy ra cùng thằng Tiến đang chờ dưới cổng trường và đi về. Mà đâu hay biết rằng một cô bé đang nhìn theo bụng cười thầm,” anh chàng này thật là láu cá, nhưng cũng dễ thương ghê”.
Về đến nhà vả vội mấy miếng cơm:
- Đi đâu mà ăn vội vàng thế, ăn từ từ thôi con.
- Vâng có…con có hẹn với bạn, mẹ cứ để con tự nhiên đi.
- Bố tiên sư nhà anh, ăn từ từ thôi, không đau dạ dày. Mẹ mới mua hai cái áo phông tí mang ra mà xem có vừa không.
- Vâng, mà Mẹ ơi bọn nó giờ dùng điện thoại nhiều lắm Mẹ mua cho con đi.
- Cứ ngoan đừng có gây tội gì, không bắt Mẹ phải lên trường gặp thấy giáo thì khác có.
- Mẹ nhớ nhé.
Ăn xong, em như chú chim chích chòe vừa đi trên đường vừa hát líu lo cho tới gần quán net:
- Tiểu nhị đâu.
- Mày bảo ai tiểu nhị đấy.
- Ơ chết em nhầm hehee, anh Tùng mở cho em máy 7.
Lên yahoo em để stt “Nàng ơi mau đến nhanh đi thiếp đang chờ”. 5 phút, 10 phút, rồi 15 phút, vẫn chưa thấy bóng dáng nàng, 20 phút, 25 phút, vẫn không thấy đâu, phút thứ 21, nàng đã đến:
- Ê Lan ơi, ngồi đây ngồi đây.
- Không.
- Em đừng ngồi mấy máy đấy, phím lởm lắm. ( mắt nháy chủ quán). Phải không anh Tùng.
+ Uh, bố thằng khỉ.
Lan vừa lườm vừa cười một cái rõ là đáng yêu, rồi đi vào ngồi gần máy em. Đúng lúc đấy thằng Tiến bạn em cũng đi vào quán:
- Mịa thằng kia, sao hôm nay không gọi tao.
- Chú đi ra chỗ khác kiếm ăn đi, anh hôm nay tập nhảy au.
- Tưởng bảo game đàn bà.
- Bố đấm cho mày cái bây giờ, game này mới là game phát triển trí tuệ này. Đấy đấy thấy không nhìn Lan nhảy này, đấy…đấy…các đầu ngón tay phải linh hoạt, cùng với bộ não phải kiểm soát chính xác từng lần cách để finish.
Lan – Anh này thôi đi, vào phòng 23 nhảy đi.
- Uh chờ anh tắm xong đã, à chết chờ a tạo nick đã.
Tạo nick xong, em cùng Lan nhảy au cùng nhau. Được cái mồm mép em cũng linh hoạt nên Lan vui lắm, nói cười đùa với nhau rất thoải mái lắm. Ngồi chơi gần đến giờ học, em hộ tống lan đến trường. Vào lớp học khoe với mấy đứa bạn, rằng đã làm quen được với Lan. Em quyết định viết thư bày tỏ nguyện vọng được kề vai sát môi cùng Lan trong quãng đời còn lại....
« Trước1...1415161718...35Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog