↓↓ Đọc Truyện Nơi Ấy Có Anh Full - Tác Giả Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ừ, bà nội nhớ con nhiều lắm. Rảnh rổi về thăm bà. Vậy đi, ba còn có công việc, có gì chúng ta nói chuyện sau.
Nói xong, ông cúp máy rồi gọi điện ngay cho bà Kim Lương ra lệnh:
- Bây giờ em hãy dồn con bé vào con đường cùng đi.
Ngân Hằng được thả ra, ông Hoàng nam có nhã ý đưa cô về nhà, nhưng Ngân Hằng từ chối, cô muốn được yên tĩnh bây giờ cho nên rời đi ngay. Cũng may ông Hoàng Nam đã sai người mau cho cô một bộ quần áo lành lặn thay cho chiếc váy đã bị rách kia, cô cứ thế đi bộ đến trước mộ mẹ mình dù hai chân mỏi rã rời, cô vẫn cứ thế bước đi.
Bầu trời gần tắt nắng, một buổi chiều ảm đạm với những cánh chim hối đang vội vã bay về tổ ấm của mình. Nhưng ngôi mộ yên bình đến cô đơn lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy buồn vô hạn.
Ngân Hằng mang theo nỗi buồn từng bước từng bước tiếng đến trước mộ mẹ mình, nơi giờ đây cỏ đã mọc đầy. Cô dùng tay không nắm từng bụi cỏ ra sức kéo chúng lên, chẳng mấy chốc tay cô đầy bùn đất, cỏ cứa tay cô chảy máu, nhưng Ngân Hằng vẫn không còn tí cảm giác đau đớn nào.
Sau đó cô quỳ xuống trước mộ của mẹ mình, từng giọt từng giọt nước mắt ăn năn cùng hối hận rơi ra, cô đưa tay vuốt nhẹ hình của mẹ trên mộ rồi khẽ nói:
- Mẹ, con xin lỗi, con không thực hiện được lời hứa với mẹ là chăm sóc ba với Gia bảo chu đáo. Con đã tự tay phá nát cuộc sống yên ổ của gia đình mình. Nếu như con vẫn sống cuốc sống cam chịu, có lẽ mọi chuyện giờ đây không có kết cục như hiện nay. Là lỗi tại con…là con đã sai rồi…Mẹ nói cho con biết, con phải làm sao để cứu vãn đây, mẹ hãy dạy con biết đi mẹ ơi…
Ngân Hằng gục mặt khóc nức nở trước mộ mẹ, cô thật sự không còn đủ dũng khí đối mặt với ba và mọi người trong gia đình.
Chuyện này chắc chắn tên Hào không chịu bỏ qua cho cô và gia đình dễ dàng như vậy, còn công ty ba cô thì sao?
Cô sẽ đối mặt ra sao với những ánh mắt buồn đau của gia đình đây?
Ngân Hằng cũng không biết bằng cách nào cô có thể trở về nhà, nhưng không ngờ cô vừa bước chân qua cửa thì…
- Bốp…
Một cái tát tai đánh vào mặt cô, cái tát tai quen thuộc vô cùng. Tiếng bà Kim Lương gầm lên:
- Mày còn vác mặt về đây nữa à.
Ngân hằng cắn chặt răng, đưa tay ôm lên gò má đỏ hồng bỏng rát của mình cúi đầu nhận lỗi:
- Con xin lỗi.
- Mày xin lỗi, mày nghĩ là mà chỉ cần nói lời xin lỗi thì xong xuôi mọi chuyện hay sao hả. Tao nói cho mày biết, công ty nếu mà có chuyện gì mày sẽ không yên với tao đâu – Bà Kim Lương bắt đầu nổi lên bản tính vốn bị bà che dấu bấy lâu nay. Bà ta lao vào đánh Ngân Hằng – Mày đúng là con ******** mà, mày hại gia đình, làm xấu công ty. Có phải mày muốn gia đình này chết mày mới vừa lòng hay không hả.
Ngân Hằng bị đánh đau, đôi mắt hoang dại nhìn bà Kim Lương, những trận đòn trước đây lần lượt xuất hiện. NHìn đôi mắt đầy dữ tợn của bà ta, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng cảm giác có lỗi tràn ngập trong cô, Ngân hằng nghĩ bà Kim Lương nhất thời giận dữ, cô biết đã bao nhiêu ngày qua, bà lao tâm khổ trí vì công ty, nào ngờ bây giờ lại bị cô làm như thế, hỏi sao không giận, ngay cả bản thân cô còn không tha thứ cho mình.
- Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi – Cô nghẹn ngào nói.
- Người mày cần xin lỗi không phải là tao. Mày nên đến cầu xin cậu Hào tha thứ. Cậu ấy muốn gì, mày cũng phải đồng ý có biết không? – Bà giang tay đánh vào người cô.
- Con sẽ làm…con sẽ cầu xin anh ta…
- Làm con tao ra nông nỗi này, mày chỉ định nói một câu xin lỗi rồi thôi được à – Ba tên Hào thấy Ngân Hằng cầm một làn trái cây đến bệnh viên thăm hắn thì thẳng tay xua đuổi.
- Bác à, con xin lỗi. Con thật sự không cố ý, mong bác hãy tha lỗi cho con – Ngân Hằng nắm tay áo ông ta nước mắt không ngừng rơi cầu xin.
- Cút đi. Mày cố cầu xin cũng vô ích thôi. Tao đã rút lại quyết định cho công ty nhà mày vay vốn, số tiền con lại phải lập tức trả ngay, nếu không ba mày sẽ phải đi tù ngay tức khắc.
Ngân hằng nghe vậy thì hốt hoảng, cô quỳ gối xuống mặt đất dập đầu lạy ông ta nói:
- Bác à, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của con. Không liên quan gì đến ba con hết. Mong bác cứ trút hết lên người con, hãy tha cho ba con đi bác, con cầu xin bác.
Nhưng thái độ của ông ta vô cùng hờ hững trước lời xin của cô.
- Ba à! – Tên Hào nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng – Coi như nể mặt con đi ba. Dù sao con cũng giới thiệu với mọi người em ấy là vợ chưa cưới của con rồi. Coi như cũng có chút tình nghĩa, vết thương của con không nghiêm trọng lắm. Bỏ qua cho em ấy và gia đình đi ba. Lần này cũng là lỗi của con.
- Nhưng mà – Ba tên Hào có chút ngạc nhiên vì con trai mình hôm nay tự dưng lại nghĩ đến việc tha thử cho người hại mình đơn giản như thế, ông ta ngẩng đầu nhìn con trai định nói thì bắt gặp ánh mắt gian xảo của tên Hào ông bèn im lặng. Hiểu con không ai bằng cha, ông tỏ cẻ thở dài nói:
- Thôi được rồi, con đã lên tiếng như vậy, ba cũng bỏ qua cho gia đình nó lần này.
- Con cám ơn bác rất nhiều – Ngân Hằng mừng rỡ dập đầu sau đó đứng lên nhìn tên Hào cảm kích – Em cám ơn anh rất nhiều.
- Không có gì đâu, em về đi – Tên Hào tỏ vẻ tốt bụng xua tay.
Ngân Hằng mừng rỡ cúi đầu chào rồi ra về, ba tên hào liền hỏi hắn:
- Con có dự định gì?
- Con phải hành hạ bọn chúng lại để trả mối thù này. Phải khiến tụi nó bị chà đạp dưới chân con – Tên Hào ghiến răng nói.
Bể dâu mới biết dòng đời cay đắng
Chỉ còn 3 tuần nữa là Ngân Hằng nhập học, cuộc sống của cô trở lại với cuộc sống cam chịu. Ban đầu cô cứ nghĩ bà Kim Lương vì tức giận khi công sức bỏ ra bỗng chốc bị đạp đổ nên sinh lòng giận dữ.
Nhưng càng ngày bà càng trở nên quá quắt hơn, động một chút là phạt cô không được ăn cơm.
Ngoài việc đi theo tên Hào ra ngoài, thì cô lại phải làm tất cả công việc bà ta giao cho giống như ngày xưa với lí do nhà đã không con tiền để tiếp tục thuê người giúp việc. Còn bà ta phải chống đỡ công ty.
Ngân Hằng không phải kẻ ngốc, từ lúc cô biết sau sự việc tên Hào, ba đã đe dùng sự an toàn của cô để dụdỗ ba cô chuyển hết toàn bộ tài sản cho bà ta đứng tên, rồi bắt đầu lộ dần bản tính trước kia của bà ta. Cô đã hiểu lòng người hiểm ác thế nào, vì danh lợi mà bất chấp mọi thủ đoạn, giả vờ hối cải để một tay chiếm đoạt tất cả.
Nhưng trước mắt cô không màn để ý đến bà ta, chỉ chú ý đến việc nhẫn nhịn không để tên Hào nổi giận mà không chịu cho gia đình cô vay vốn.
Tên Hào biết cô sợ hắn, e dè hắn, muốn tránh né hắn nhưng không dám. Hắn bắt đầu lôi cô đi khắp nơi, ép cô uống rượu, Ngân Hằng bị hắn ức hiếp đến khổ sở vô cùng, không biết bao nhiêu lần cô phải chạy vào tolet để nôn hết thứ chất lỏng cay nồng đang đốt cháy ruột gan cô. Nếu không nhìn thấy cô mặt đỏ tía tai, cả người đứng không vững, hắn ta tuyệt đối sẽ không buôn tha cho cô, điều khiến hắn ta thích thú nhất chính là cách cô kiên cường chịu đựng sự hành hạ của hắn mà tuyệt không có một lời van xin.
Ngân Hằng luôn thầm nhủ chỉ cần cô chịu đựng thêm ba tuần nữa, ba tuần nữa cô bắt đầu đi học.
Vậy thì ít phải gặp mặt hắn ta hơn. Chỉ cần cố gắng chịu đựng.
Đã biết bao nhiều lần cô nằm trong phòng nhớ đến Lâm Phong đến rơi nước mắt. Không biết giờ này cậu thế nào? Đang làm gì? Có nhớ đến cô hay không?
Điện thoại của cô đã bị bà Kim Lương tịch thu, bà ta cũng nghiêm cấm Gia Bảo và Ngân Quỳnh đến gần cô, nếu không ngày đó cô đừng hòng được ăn cơm. Gia Bảo thì khóc thét lên đòi cô, nhưng bị bà ta nắm lỗ tai lôi lại, nhốt vào trong phòng, thằng bé vì hoảng sợ cứ ôm Ngân Quỳnh khóc mãi. Ngân Quỳnh dù có van xin thế nào, bà ta cũng nhất quyết không cho....