XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cô Ấy Là Của Tôi - Phần 2 Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Đừng buồn nữa, tôi luôn ở cạnh cậu! – Một lần nữa, Phong lại siết chặt nó trong vòng tay của mình.
Nó chỉ biết đứng im cho hắn ôm mình như thế, bây giờ… nó chẳng còn lấy một chút sức lực.
- Tôi – hắn hôn nhẹ lên tóc nó – sẽ làm cho cậu quên Minh mà!
Hắn nhìn nó, ánh mắt nó buồn, xa xôi…
Hắn nhẹ cúi người xuống, muốn đặt lên đôi môi bé nhỏ của nó một nụ hôn thì nhạc chuông điện thoại của hắn reo lên, hắn hơi lưỡng lự… và cũng nhấc máy.
Sắc mặt hắn từ bình thường, chuyển sang ngạc nhiên, rồi hoảng hốt, hắn cúp máy trong tình trạng bất thần, quay xuống Nhi:
- Cô Vân… mất rồi!
Nhi lặng thinh, không cười, cũng chẳng buồn mà khóc… Cớ gì phải khóc cho người đàn bà đã giết ba mẹ mình chứ? Hừm, ông trời cũng có mắt mà.
“Chết… bà chết thì có thể nghĩ là mình đã rửa hết tội lỗi rồi sao?” Mặt nó chứa đựng sự lạnh lẽo tựa như những cơn gió đầu mùa đông nhưng cũng có một phần, nó tự cảm thấy là… thật khó chịu… Thật hụt hẫng!!!
Nó ngước lên nhìn Phong, có thể thấy bờ môi nó đang run lên từng nhịp, nhưng vẫn có làm bộ mặt tỉnh, vô tâm:
- Chết rồi sao? Khi nào thế?
Phong mặc dù biết là nó rất hận bà nhưng… có cần phải lạnh lùng đến thế không? Nó… không có một chút thương cảm sao?
Phong thở hắt ra, hơi mệt nhọc:
- Mới vừa thôi, trước ngã tư gần bệnh viện!
Nói rồi Phong đẩy cửa bước ra, hắn cần phải tới đó gấp, ba mẹ hắn đang gọi:
- Cậu nghỉ đi!
“Cạch”
Khi cánh cửa vừa khép lại, nó đã khóc, từng giọt nước mắt lại lăn dài trên khóe mi, ai nói giọt nước mắt trong mưa khi nãy là giọt cuối cùng chứ? Sẽ phải khóc rất nhiều nữa, sẽ phải chịu đựng thật nhiều nữa, sẽ phải kìm nén thật nhiều… và sẽ phải ghim nỗi nhớ ai đó thật sâu nữa. Làm ơn… làm ơn đừng có ai cố muốn gỡ nó ra. Làm ơn đừng có ai cố gieo rắc lại mối tình tội lỗi đáng lẽ không nên có. Và làm ơn… đừng có ai cố moi móc chuyện này một lần nữa. Yếu đuối thật nhiều, rồi cũng sẽ đến lúc quên được, chỉ cần… những hình ảnh ấy đừng xuất hiện và lởn vởn xung quanh nữa thôi.
Nó ngồi thu mình vào 1 góc, đôi tay lạnh buốt khoanh tròn cái đầu gối, mái tóc của nó rũ xuống càng tôn lên vẻ tiều tụy và mệt mỏi của nó.
Càng lúc tiếng nấc càng lớn hơn, rèm cửa vẫn bay, những cơn gió xuyên sâu làn da mỏng manh khiến nó phải rùng mình.
“Tại bà… tại bà thôi… tại … bà ở ác… Đáng lắm!” nó bấu chặt lấy cái gối trắng tinh, những giọt nước tinh khiết vẫn theo hàng rơi ướt đẫm chiếc gối. Có một chút gì đó…hơi ray rứt trong nó, nhưng nó không nhận ra.
Nó nằm phịch xuống giường, muốn chợp mắt 1 chút…
Muốn quên đi những điều thật tồi tệ đã xảy ra hôm nay…
Muốn quên hết…
Nếu trong đầu nó chỉ là một cái túi rỗng tuếch không biết ghi nhớ bất cứ cái gì thì tốt biết mấy…
Nó nghĩ về Minh… mất mẹ… hắn sẽ sống ra sao?
Nó cũng làm gì có tình thương của mẹ chứ, thậm chí là cả ba. Tại sao nó lại lo cho hắn chứ?
Từ giờ…nó sẽ xóa hết tất cả những gì thuộc về hắn…
Từ nụ cười mê hoặc lòng nó, từ ánh mắt mỗi lúc giận dữ bởi cơn ghen nổi lên, về những cái hôn, vị ngọt còn thấm nơi đầu môi…
Sẽ xóa hết…
Nó không cho phép mình giữ lại tất cả những gì của hắn…
Coi như coi chuyện đã giải quyết xong… Nó và hắn… chẳng liên quan!
Nhưng, nếu như thế thì nợ… đã được trả hết chưa?
~~~~
Đã cố gắng quên trong suốt hai năm nay, hằng đêm cố níu tay với lấy từng trang kí ức…
Nó không thể quên!
Và giờ đây… nỗi nhớ ùa về càng nhiều hơn khi người con trai đó lại xuất hiện trước mặt nó.
Người con trai của kẻ đã giết ba mẹ mình.
Và người đó… đang đi cùng người con gái khác…
Nỗi đau tràn vào song song nỗi nhớ.
Gần lắm…
Nó muốn bước tới… chạm vào con người bằng da bằng thịt kia để lấp đầy nỗi nhớ đang dần ăn mòn nó bao tháng ngày qua…
Nhưng ngoài mặt… nó chẳng khác gì… một tảng băng!
- Chị… Nhi? – Giọng Khanh hơi run run, bấu chặt lấy tay của Minh.
Nó lặng người.
Cô Hạnh khẽ nhăn trán:
- Con quen Nhi?
- Không phải đâu cô! – Nhi mở miệng phủ nhận, sẵn quay mặt vào trong – Họ nhận nhầm người thôi!
- Anh Rym… Mình… – nó đang định rủ Rym đi ra ngoài tránh mặt hai người này thì Khanh cũng lên tiếng.
- Ừ… Con nhận nhầm người! – Vì con bé thấy Nhi lơ mình… và Minh cũng chẳng quan tâm nên đã nói như thế.
Không phải vì Minh không quan tâm mà là vì… hắn không thể tin là Nhi có thể gạt bỏ hết tất cả… mọi chuyện trong quá khứ. Nhưng nếu có là không phải thì hắn cũng mong đợi được gì chứ… Sự tha thứ sao?
Hắn… không còn xứng với nó nữa! Sự hụt hẫng lại xâm lấn mọi lí trí
Vì bị ngắt lời hồi nãy, Nhi đành phải nói lại:
- Anh Rym…
Nhưng lần này người ngắt lời lại là cô Hạnh, chẳng để cho nó thỏa mãn ham muốn nói hết câu:
- Thế à? Ưm… hai đứa định rủ nhau ra ngoài trốn việc hả?
- Chắc thế, cô ấy gian xảo lắm! – Rym vuốt cằm.
- Không được! – Hai từ dập tắt tia hi vọng của nó, cô Hạnh tiếp – Hai đứa phải ở đây phụ cô chứ!
Mắt Nhi tròn xoe.
Cô thảy cho nó cái thước dây quen thuộc:
- Giúp cô lấy vòng đo của hai đứa này đi, tụi này chắc cần gấp!
- Ừ! – Khanh tí tởn – Tuần sau làm lễ rồi mà.
Mặt Nhi bỗng chợt trầm xuống, nghe trong tim có cái gì đó vừa cứa ngang, khiến con tim nó rỉ máu… từng giọt.
- Nhi này! – Cô gọi nó, nó ngước mặt lên, cô tiếp- Giúp cô lấy số đo của Minh nhé, cô sẽ lấy của Khanh.
Và cô đẩy Minh qua bên nó.
Bốn mắt chạm nhau…
Không nói một lời…
Nhưng sâu trong ánh mắt là hàng vạn… hàng triệu câu muốn nói…
Bây giờ thì nó chỉ rút gọn lại một câu ngắn gọn:
- Cậu đứng yên đi!
Vòng sợi dây qua cổ hắn, nó phải nhón người lên vì chiều cao giữa nó và hắn khá chênh lệch Cô Hạnh thật là… sao biết lựa người thê? Rym kia sao cô không nhờ?!
Tim cả hai đập rộn ràng…
Nó thì cứ cắm cúi đọc hoài không được cái số quái quỉ kia…
Còn đôi mắt hắn vẫn chẳng thể nào rời khỏi nó… từ nãy đến giờ.
Nó chợt ngồi phịch xuống, ôm bụng ra vẻ đau đớn:
- Chết rồi cô ơi, con đau bụng quá!
- Đau lắm hả? Có sao không? – Cô Hạnh chạy lại đỡ nó, thoáng nét lo lắng.
- Chắc con phải đi vệ sinh một lát, anh Rym đo giùm em đi! – Nói rồi nó chạy đi thật nhanh về phía nhà vệ sinh, có những con mắt khó hiểu…
Nó đứng trước gương, vùi mình trong nước, mặt nó nhem nhuốc nước, từng giọt rơi tí tách.
- Lê Thanh Nhi! Mày điên rồi! – Nó tự tát vào mặt mình mấy cái hòng lấy lại sự tỉnh táo vừa bị chôn vùi.
Nó viện cớ đau bụng thực chất là để tránh mặt thôi, chứ cứ đứng đó một lát nữa, chắc nó điên lên vì con tim nó không nghe lời chủ mất.
Nó mệt mỏi nhìn vào khuôn mặt mình trong gương. Chẳng còn mái tóc tém, thay vào đó là mái tóc dài ngang lưng, thêm cái mái ngố mà Rym cắt cho vào hôm nọ rất chi là… ngố!
Nhiều lần, nó cũng muốn đi cắt tóc, muốn trở về hình dạng ngày xưa, nhưng nó lại sợ… nó sợ những kí ức ấy lại như dòng nước ùa về!
Nó cũng chẳng còn đeo khuyên tai, chẳng còn sở thích xem WWE, chẳng còn hứng hò hét mỗi khi xem thần tượng của nó là John Cena hay Randy Orton lên sàn. Nó bơ hẳn cái ti vi, tối ngày vẽ vời lung tung, nó bị nghiện vẽ bởi Rym, anh dạy cho nó vẽ cũng được hai năm rồi, ngày trước khi nó vẽ con cá nhìn ra trái chuối thì giờ đây con cá mà nó vẽ mọi người đã nhìn ra con thằn lằn rồi!
Nhìn nó bây giờ, khác hoàn toàn về phương diện bên ngoài.
Nó mở cửa bước ra, Minh và Khanh cũng đã về, nghĩ lại thì nó cũng đã nướng trong đó gần mười lăm phút rồi. hai người đó về thì đúng là ý nó nhưng có chút gì đó gọi là tiếc nuối!...
« Trước1234...10Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ