↓↓ Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Anh không gặp anh em ạ?
Trang ngạc nhiên vì thấy Bảo Anh vừa mới lên lúc nãy, giờ đã xuống rồi.
- Không, anh có việc, có lẽ để khi khác…
- Anh… Anh sẽ không đi nữa chứ?
Câu hỏi của Trang khiến bản thân Bảo Anh giật mình, anh vẫn còn tình cảm với Vi vậy mà trước khi đi du học vẫn bảo Trang đợi (lăng nhăng thế không biết?).
*******
- Vi ơi Vi, xuống ăn sáng!
Không biết vô ý hay cố tìnhmà Trang hét toáng lên trước cửa phòng, biết kiểu gì cũng bị anh trai xử đẹp, cô bé không quên khuyến mãi cho Minh Anh một nụ cười toe toét rồi phóng như bay xuống tầng.
- Ơ…
Nớ tự vỗ đầu mình, sao nó lại ngủ nhỉ? Định thức để trông anh ấy cơ mà. Khi tỉnh dậy liệu anh có thấy nó đã nắm tay anh rất chặt không ta? Trời ơi, anh mà thấy thì nó rầy chết mất…
- Em không xuống đi còn ở trên đó làm gì?
Anh bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn vương nước, nhỏ từng giọt…
- A… a… a… Sao anh không mặc áo? – Nó hét toáng lên, hai má đỏ bừng.
- Em bệnh hả? Người đang ướt mặc áo bộ em muốn anh ốm sao? – Anh cười hiền khi nhìn thấy bộ dạng ngố không chịu được của nó.
- Hix, cứ cho là thế thì anh cũng phải về phòng anh mà tắm chứ?
- Thì đây là phòng anh mà. – Vi chỉ muốn đâm cột điện chết ngay tức khắc, nó đã dìu anh vào phòng mà nhỉ? Sao tới cả cái điều cơ bản ấy cũng quên nữa?
- Xin lỗi, em quên mất.
Xỏ dép vào, nó lọc cọc bước xuống giường rồi đột ngột nhìn chăm chăm vào cái vật thể mình vừa rời đi, bằng cách nào mà nó lên được giường??! Chỉ có một khả năng duy nhất là anh ấy đã bế nó…
Cốp…
Hệ quả của cái việc đi mà không nhìn là nó đã tông ngay vào cửa phòng, đau điếng. Dù rất tức cười nhưng anh Minh Anh vẫn im lặng, lại gần nó:
- Em đi mà không nhìn thì làm sao thấy đường hả ngốc?
- … – Nó chẳng biết trả lời sao, chú tâm vào khoảng không vô định trước mặt.
- Anh đáng sợ tới thế cơ à? – Minh Anh quay người nó lại, đôi mắt anh nhìn thẳng nó.
- Không… Không đáng sợ. – Vi lắp bắp mãi mới thốt ra hết.
Anh phì cười ôm nó rồi dịu dàng:
- Lần sau dầm mưa thì em nhớ phải thay đồ ngay không là ốm đấy, biết chưa?
- Tại khi ấy em sợ quá…
Khung cảnh đang lãng mạn là thế và có lẽ sẽ còn kéo dài thêm vài phút nếu như Trang không chen ngang:
- Hai người đang làm cái gì vậy hả? Lần sau nhớ đóng cửa nhé! Ôi, biết làm sao bây giờ, em thấy hết rồi. HiHi, thôi cứ tiếp tục đi…
Sầm…
Cánh cửa đóng lại, giờ mặt nó đỏ ngang với cà chua chín, Vi buông tay anh ra rồi cáo lỗi, làm cái việc mà đáng ra nó phải làm khi vừa mới tỉnh dậy…
- Ưm, em về phòng đây.
Kéo ghế ngồi xuống bàn, Minh Anh tranh thủ kiểm tra báo cáo tài chính trong lúc đợi Vi.
- Hôm qua, chú Phong lại nói gì anh ạ? – Trang hỏi nhưng mắt vẫn chăm chăm vào việc rót sữa của mình.
- Không có gì…
- Đừng giấu em chứ, không phải bỗng dưng mà chú ấy muốn gặp anh còn gì. Hay chú ấy biết gì?
- Chưa, em đừng đoán già đoán non nữa.
- Anh không muốn nói cho em chứ gì? Đã thế em sẽ kể hết với Vi rồi bảo cậu ấy hỏi anh, xem anh có dám không trả lời không?
- Em sẽ không làm thế đâu, mà Bảo Anh đã về rồi, thích thì nhanh mà thổ lộ đi, không lại hối chẳng kịp, anh không làm người ở giữa đâu đấy.
- Ê, anh không được đánh trống lảng như thế…
- Đừng trẻ con, sắp tới lượt em rồi.
- Nhanh thế hả anh?
- Đó không phải sở trường của em sao? Đừng để sai sót nhé?!
- Vâng, anh yên tâm.
Sau một thời gian tự biến mình trở thành cô gái nhu mì giờ đã tới lúc nó trở lại với những việc làm quen thuộc, trở lại với tính cách, với con người mà nó cố tình nhấn chìm trong suốt thời gian qua. Nếu anh nó đòi hỏi sự sạch sẽ thì nó muốn mọi thứ phải thật đẹp và hoàn hảo.
- Hai người không đợi tớ xuống à?
Vi ra vẻ dỗi rồi ngồi xuống.
- Tại cậu đấy chứ, làm gì mà chậm rù, anh zai có biết Vi nhà mình làm gì trên ấy mà lâu thế không?
- … – Anh lắc đầu, ngây thơ nhìn Vi
- .Chắc có người thử hết cả tủ đồ rồi mới xuống đây mà, sao dạo này cậu cầu kì thế Vi? Hay là tại… – Đưa mắt qua chỗ ngồi của anh zai một cái đầy ẩn ý, nó cười đểu giả làm Vi xấu hổ rít lên:
- Cậu có im lặng cho tớ ăn không? Tớ băm làm chả viên bây giờ.
- Ôi, anh zai, cứu em! Chị dâu dọa làm thịt em đây này…
Tới nước này thì Vi không ngồi yên trên ghế được nữa, đuổi theo nó đang nhơn nhơn trêu tức.
- Ai là chị dâu của cậu hả? Đáng ghét… Cậu đứng lại cho tớ…
*******
Dừng lại nhé, quá khứ và kí ức về anh
Tại phòng chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn NW
- Chú cho gọi cháu?
Minh Anh cố điều chỉnh cho giọng nói ở thang lễ phép nhất có thể.
- Cháu đã xem qua báo cáo tài chính và tình hình cổ phiếu của tập đoàn rồi chứ?
- Vâng.
- Vậy chắc cháu biết cổ phiếu của tập đoàn chúng ta đang bị thu mua một cách ồ ạt phải không?
- …
- Ta đang thắc mắc tại sao giữa lúc tập đoàn đang cực kì ổn định lại có một nhân vật có đủ khả năng làm chuyện này, hình như mục đích của người đó không phải kiếm lời mà là muốn thâu tóm toàn bộ. Cháu nghĩ có đúng không?
- Cháu không hiểu về vấn đề này lắm nên không dám đưa ra đánh giá lung tung.
- Nếu thật thế thì bây giờ là thời điểm thích hợp để cháu tìm hiểu đấy. Ta không tin là cháu không thể tìm ra người đó.
- Cháu sẽ cố hết sức.
- Giờ thì cháu có thể ra ngoài rồi.
Khi anh vừa rời khỏi căn phòng, gần như ngay lập tức chú Phong cho gọi thư kí riêng của mình vào.
- Thư chủ tịch.
- Anh hãy cho người điều tra ai đang thu mua cổ phiếu của tập đoàn.
- Vâng.
- À còn chuyện này nữa, cử người giám sát Minh Anh, xem đứa cháu quý hóa của ta đang muốn làm gì…
*
Hoàn thành xong các tiết học ở trường, nó vui vẻ tới nhà Chi, con bé đã đồng ý để Vi kìm cặp, lại còn nói là rất nhớ nó nữa chứ?! KHông biết có tin được không?
Tin…
Nó nhấn chuông và chờ đợi
- Ai đấy?
- Dạ, cháu Vi đây ạ!
Cạch…
Cánh cửa sắt được bật mở, bác quản gia nhìn nó thân thiện rồi thông báo:
- Cô chủ có việc đột xuất nên đã ra ngoài từ lúc nãy. Cháu lên phòng đợi cô chủ một lát nhé?
- Vâng. Hì
Trèo lên cầu thang, nó thơ thẩn thả cho tâm trí mình bay đi lung tung rồi tự cười ửng mặt khi nhớ lại khoảnh khắc anh Minh Anh ôm nó. Có lẽ cảm giác ấy sẽ còn tồn tại cho tới khi nó vào phòng nếu như những thanh âm quen thuộc không đập vào tai, tiếng piano êm dịu tới mức nao lòng, bản nhạc mà anh Bảo Anh đã nói chỉ dành riêng cho nó. Vi đứng sững như bị chôn chân dưới mặt đất, nó muốn thoát khỏi những xúc cảm đang trỗi dậy và giữ chặt mình nhưng sao khó quá. Đáng lẽ nó phải chuẩn bị từ trước là anh ấy đang ở nhà và nên nhanh chóng vào phòng, giờ thì không kịp nữa rồi.
Dường như nhận ra sự có mặt của người lạ, theo phản xạ Bảo Anh ngừng chơi đàn, ngước lên nhìn, đôi mắt anh như muốn hút lấy cái nhìn từ người đối diện:
- Em đến từ khi nào vậy? Sao không lên tiếng?
Anh nhoẻn cười rồi đứng dậy, tiến gần về phía nó.
- Em vừa mới tới, xin lỗi đã làm cản trở anh. Hì. Tại em không muốn làm phiền. Bản nhạc này đã rất lâu rồi không được nghe.
- Em vẫn nhớ à?
- Hì, món quà bất ngờ nhất mà em từng nhận được là nó mà. Em đã rất ngạc nhiên khi nghe anh nói anh viết nó cho em. – Nó cười buồn khi nhắc lại.
- Lúc ấy anh chỉ thấy em đứng lặng, nhìn chăm chăm, làm anh cứ tưởng mình làm gì sai cơ, hết hồn.
Anh lại nhìn thật sâu vào mắt nó, bầu không khí lại trở về với sự tĩnh lặng.Vi hiểu mình cần làm một cái gì đó…
- Hì, đó là những kỉ niệm đẹp, thuộc một phần của quá khứ rồi anh nhỉ?- Nó ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Ừ…- Bảo Anh gật đầu nhưng sao thấy đắng nơi đầu lưỡi....