Old school Easter eggs.
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hoàng Tử Online Full - Tác Giả Kawi

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Cậu đan khăn cho ai thế? – Quang hỏi nhỏ
- Uhm…đan tặng một người bạn!
- Có thể đan tặng mình một cái được không? – Quang nhìn tôi đề nghị với một thái độ tự nhiên
- Đan tặng cậu? – tôi buột miệng hỏi lại
- Hì! Mình nói đùa thế thôi! Dù không đan khăn nhưng mình nghĩ việc này cũng khá mệt và mất nhiều thời gian! Cậu đan một cái chắc sẽ không còn sức đan cái thứ hai! – Quang cười hiền, khoát khoát tay
Tôi không nói gì Sao nhỉ? Đan một cái, rồi đan thêm một cái nữa chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn Trần Thanh Thanh tôi có phương châm sống hết mình vì bạn bè Mà Quang lại rất tốt với tôi (tôi cảm nhận như vậy!) thì hà cớ gì tôi không đan tặng cậu ta một cái nhỉ? Quang lại là em song sinh với Minh nữa chứ?
Nghĩ lui nghĩ tới, tôi nói vọng vào trong:
- Cô ơi! Cho cháu thêm hai cuộn nữa, một cuộn trắng và một cuộn xanh dương nữa cô nhé!
Màu xanh dương ập đến trong đầu tôi khi nghĩ về Quang Nhẹ nhàng và hiền hoà…
- Này! Cậu mua thêm 2 cuộn nữa là sao vậy? Chẳng lẽ đan tặng mình thật sao? – cậu ta ngớ người hỏi tôi
Vừa lúc đó thì cô chủ quán cũng đi ra với 4 cuộn len và một cặp que đan được bỏ trong một chiếc túi nhựa trong xinh xinh Tôi vui vẻ nhận lấy rồi gửi tiền Giá cả cũng không đắt cho lắm
- Chào cô chúng cháu về! Cảm ơn cô nhiều! Mình về thôi!
Tôi cúi đầu chào cô chủ quầy rồi thúc nhẹ vào tay Quang Cậu ấy cũng luống cuống chào rồi theo tôi ra ngoài
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình! – Quang có vẻ buồn buồn
- Thì tôi đan tặng cậu chứ tặng ai nữa! – tôi cười khì nhìn cậu ấy, trông Quang lúc này ngố ngố vui cực
- Thật à? Mình không ngờ cậu làm thật! – Quang sướng rơn, ánh mắt sáng lên
Tôi vừa phì cười vừa cúi xuống giở nắp cặp để lấy chìa mở khoá xe Nhưng nụ cười của tôi tắt ngúm khi ngăn ngoài của cặp trống trơn Lúc nãy tôi nhớ đã khoá xe rồi cầm chìa vào trong rồi mà Sao giờ không có nhỉ? Mất chìa thì làm sao mà về?
Tôi cứ thế nhảy tưng tưng lên, vò đầu bức tai, mặt mày nhăn nhó Tôi cố mò lại trong kí ức mình đã cầm chìa hay chưa? Và nếu đã cầm thì mình để nó ở đâu?
- Sao thế? Nhìn cậu giống con tinh tinh quá đi! – Quang lơ ngơ nhìn rồi phán một câu khiến tôi hoảng hồn
- Tinh tinh?
- Thì giống thiệt mà! Nhưng trông vẫn dễ thương! – cái này người ta nói là “vừa đấm vừa xoa”
Tôi chẳng thiết cãi lại, điều quan trọng bây giờ là làm sao có chìa để mà mở khoá xe Tính đến hôm nay cũng là lần thứ 4 tôi làm mất chìa, nếu như mất lần trước thì phải bấm bụng gọi điện cho ông anh hai tới giải quyết Nhưng lần này không biết sao nữa…Điện thoại đang hết tiền mà có gọi thì chưa chắc ảnh đã tới liền…
- Mất chìa rồi hả? Hồi nãy thấy cậu rút nó ra rồi cầm trên tay rồi mà!
- Cũng không biết nữa! Hix…
- Đợi mình chút!
Quang suy nghĩ giây lát rồi bảo tôi đứng đợi, còn mình thì chạy sang bên kia đường mua thứ gì đó ở cửa hàng vật liệu xây dựng Sau đó cậu ta chạy ù về, cầm trên tay một sợi thép mỏng rồi bảo tôi xách dùm ba lô
- Làm gì thế?
Quang chỉ mỉm cười, xoắn xoắn sợi thép làm đôi rồi tra vào ổ, tay nhích qua nhích lại vài lần…
Tách…
Cái khoá của tôi bật lên…
- Ô! Sao cậu làm được thế? – tôi ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy ổ khoá đã được mở mà không cần chìa
- Hì! Hồi mình còn ở nhà cũ, có quen một anh đó trong xóm, ảnh bày cho cách mở khoá như thế! – Minh lấy tay cào cào đầu, trả lời bẽn lẽn
- Hả? – tôi giương mắt ếch nhìn
Quang thả miếng thép xuống đất rồi lấy ba lô từ tay tôi, cẩn thận nhắc nhở:
- Thanh nhớ về làm lại chìa mới hoặc thay ổ khoá mới Đi kiểu này không an toàn đâu!
- Uh! Cám ơn cậu nghen!
- Không có gì đâu!
Và cậu ấy lại cười, nụ cười hiền như bụt Hix, bây giờ thì tôi mới hiểu được câu nói của mẹ ” phòng là phòng kẻ ngay chứ làm sao phòng được kẻ gian” Ngay cả một Phạm Quang hiền lành như thế mà còn biết cách mở khoá không cần chìa thì hỏi sao mấy thằng ăn trộm nó không lấy được xe của người ta Có lần tôi nghe nhỏ Liên bảo, khoá chỉ là tăng sự yên tâm một chút thôi, còn với lũ trộm, ổ khoá nào nó cũng có cách mở được Quả là đúng thật!
Chúng tôi chia tay nhau ở ngã rẽ của trung tâm thành phố, Quang mỉm cười chào tạm biệt tôi Sao mà tôi thích nhìn cậu ta cười thế không biết! Cứ thanh thản, êm ái làm sao…Thật không ngờ đó chỉ là người bạn mà tôi mới quen sáng nay!
…�� �
Tối chủ nhật…
Bây giờ tôi đang ngồi trên bàn học, căng mắt để đọc thuộc mấy bài sử còn lại Ngày mai là kiểm tra Sử một tiết rồi, bài kiểm tra 15 phút hồi bữa 0 điểm thấp lè tè: 4 điểm! Nhưng Minh còn tồi tệ hơn Đáng lẽ ra cậu ta được 9 điểm nhưng bị chia đôi (do nhận tội thay tôi) nên chỉ còn 4.5, làm tròn thành 5! Đó là con điểm trung bình đầu tiên từ trước đến nay của Minh Tôi còn nhớ như in cái khuôn mặt dã man như vừa bị người ta tát xong của Minh khi cầm trên tay kết quả bài kiểm tra Thật tình lúc đó người tôi cứ rợn rợn cả lên Một phần vì sợ, một phần vì thấy có lỗi Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả, chỉ vò bài lại rồi quăng vào học bài, sau đó bỏ đi ra ngoài Lần đầu tiên tôi trông thấy thái độ như thế của Minh…
Đang nhồi nhét vào đầu ngày tháng của một đống sự kiện lịch sử, tự nhiên tôi thấy điện thoại mình rùng rùng Tin nhắn! Tôi hí hửng mở ra đọc:
” Ngủ ngon nhé! ^0^”
Số lạ hoắc! Ai thế nhỉ? Tôi tính nhắn tin lại để hỏi thăm qúy tánh đại danh của người tốt bụng vừa gửi tin cho mình thì sực nhớ ra điện thoại đang bị “bỏ đói”…Thế là đành ngậm ngùi gác máy sang một bên và tiếp tục học…Nhưng đầu óc cứ xoay xoay theo mấy con số…01219900800…số đẹp quá! Mà của ai đây nhỉ?

Tôi đang ngồi cắn bút! Đề ra ba câu thì tôi đã làm được 2 câu tạm gọi là hoàn chỉnh…Còn câu cuối…Là câu hỏi suy luận, rút ra bài học từ sự kiện lịch sử Hix, trúng luôn phần mà hôm qua tôi học lơ mơ nhất Thôi đành liều, nhớ được chữ nào thì chép vào chữ ấy Ít nhiều cũng được 0.25 +_+
Chuông reo, cả lớp tôi hối hả ghi nốt những chữ cuối cùng rồi chạy tán loạn lên bàn giáo viên nộp bài Dù không làm được hoàn chỉnh nhưng tôi vẫn thấy an tâm vì ít ra hai câu trên tôi có học bài nên làm tương đối tốt Nhìn sang nhỏ Liên thì thấy mặt mày nó ủ dột, người mềm nhũn ra…
- Sao thế mày?
- Chết tao rồi mày ơi! Tao học trật tủ rồi!
- Chậc! Tao đã bảo mày rồi! Cô ra đề trải rộng, học tủ thì chắc chắn sẽ bị trật! Tao kinh nghiệm từ học kì 1 rồi!
- Tao không biết đâu! – nó nhăn nhó giày vò tôi
- Thế mày làm được bao nhiêu câu? Có được trên trung bình không?
- Hix! Không biết có được không nữa! Ba câu thì hết cả ba tao bịa, chỉ có nhớ một chút thứ thôi! Lần này tiêu chắc rồi mày ơi!
Tôi ngậm ngùi an ủi con bạn Tội nghiệp nó! Nhà Liên đông anh chị em, ba mẹ thì làm việc quần quật cả ngày, chị cả nó đi làm suốt, nó còn là chị của 4 đứa em nữa nên mọi thứ trong nhà cứ chồng lên vai Có lẽ vì thế mà Liên không có nhiều thời gian để học bài nên đành học tủ…Haizz…Nghĩ lại thân mình cũng còn may mắn chán, ít ra là được gia đình tạo điều kiện đầy đủ để học hành…
Minh tất nhiên sẽ không tham gia kiểm tra nên cậu ta nghỉ học tiết đầu Cô giáo bảo sẽ cho Minh kiểm tra sau khi tay đã tháo bột Nhỏ Bích bàn trên thấy Minh tới thì nhanh nhảu quay xuống:
- Minh tới rồi à? Tụi này vừa kiểm tra Sử xong, đề khó kinh! Nếu Minh không bị gãy tay thì tốt biết mấy!
Cậu ta không trả lời Chỉ nhíu mày rồi rút ra từ trong cặp cuốn truyện dày cộm Tôi thì biết tỏng hàm ý trong lời nói vừa rồi của nhỏ Bích Số là lần nào kiểm tra thì Bích và Minh luôn cùng đề, mà như tôi đã giới thiệu thì Minh là một trong những học sinh học tốt nhất lớp, tài quay cóp của Bích cũng thuộc hạng “thượng thừa” nên chuyện đương nhiên là nhỏ sẽ được cứu sống khi có cái “phao” to đùng mang tên Phạm Minh Tôi thì chẳng thích thú gì mấy cái trò đó, tôi ghét sự lợi dụng Lợi dụng người khác thì nhân cách của mình cũng bị mất đi chứ có tốt lành gì?...
« Trước1...2627282930...39Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ