NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Đồng Hành Full - Tác Giả HoangX

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Bảo Hân mềm mại ôm cổ tôi hạnh phúc. Em nheo mắt nhìn tôi đầy cảm xúc, rồi thế nào em nhón người lên đặt vào môi tôi một nụ hôn nhẹ phớt qua, đôi tay em lại càng siết tôi chặt hơn. Khẽ mỉm cười, em thì thầm.
- Dù thế nào thì em cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Tôi hơi giật mình khi nghe em nói thế, đôi tay tôi đang buông lơi khẽ kéo lại cho em cảm nhận chặt hơn. Cúi xuống hôn lên trán em tôi thì thầm.
- Em đúng là ngốc.
- Hì! – Bảo Hần nũng nịu.
- Em đi tắm đi – Tôi cười
- Vâng.
Bảo Hân ngoan ngoãn nghe lời tôi vào phòng tắm. Tôi cũng định vào tắm cùng nhưng có lẽ với một người con gái ngây thơ như em thì việc này hơi quá sức. Khoác cái chăn vào người tôi ra ban công ngồi, khẽ châm điếu thuốc.
Trời lành lạnh, hơi thuốc chui vào cổ họng tôi làm tôi ấm hơn đôi chút, sau đó làn khói tỏa theo gió mà bay vào màn đêm mịt mùng.
Đầu óc tôi như tối tăm và hình ảnh vợ tôi hiện về rõ nét trong óc. Đàn bà, thật là cái thứ gì không biết. Tôi đã chăm sóc em, yêu em hơn chính bản thân mình, đã níu kéo và tha thứ, đã hèn nhát và tự biến mình thành một thằng cô lụy. Nhưng đêm nay em đã giết hết tất cả trong tôi, chẳng còn một chút gì, cay đắng ư? Thống khổ ư? Tức giận ư? Không! Tất cả đều không? Có trách rằng tôi trách mình quá ngu dại mà dồn tình cảm mà thôi.
Từng điếu thuốc lần lượt qua, tôi không còn cảm tháy gì nữa, chỉ thấy nóng rát và cào xé trong cổ họng. Đến cả cái nghẹn họng tôi cũng chẳng còn nói chi là nước mắt. Tất cả chấm hết…
- Anh vào tắm đi, em pha cafe cho nếu anh muốn uống.
Bảo Hân từ phía sau ôm tôi ngọt ngào, cắt ngang mọi dòng suy nghĩ của tôi. Tôi giữ chặt lấy hai bàn tay đang nắm lại của em, ngọt ngào.
- Ngốc! Pha cho anh nhé.
Bảo Hân gục gặc đầu vào lưng tôi như đồng ý, tôi có thể tưởng tượng ra là em đang mỉm cười.
Làn nước ấm không làm cho lòng tôi thôi quặn lại, nhưng dù sao nó cũng làm đầu óc tôi bớt chuếch choáng sau cơn say.
Khi tôi ra thì Bảo Hân đã pha sẵn cafe cho tôi, em thì cho riêng mình cốc trà gừng. Tôi ngồi xuống cạnh em, ôm nhẹ em vào lòng. Bảo Hân chỉ khẽ khẽ nhìn tôi, ánh nhìn hạnh phúc và vui vẻ.
- Anh uống cafe đi – Bảo Hân mỉm cười
- Ừm…
Tôi nhậm ly cafe, Bảo Hân quả đúng là biết khẩu vị của tôi, chỉ mới vài hôm mà em đã biết pha đúng loại tôi thích nhất, bao giờ cũng là loại đậm nhất và không đường.
- Sao em không uống cafe mà nhà lại có máy cafe thế?
Tôi thắc mắc và chỉ chiếc máy pha cafe hiện đại ngự trị ở phần dễ trông thấy nhất trong bếp.
- Em đoán sẽ có ngày anh qua đây nên mua. Mà anh lại là đồ nghiện cafe nữa – Bảo Hân cười nũng nịu rồi lại dựa vào vai tôi.
Tôi hơi xúc động. Bảo Hân luôn quan tâm thầm lặng đến tôi như thế. Khẽ đặt ly cafe xuống bàn tôi ôm em vào lòng.
- Chuyện vừa rồi… – Tôi hỏi nhỏ
- Em không sao đâu, em tự nguyện mà – Bảo Hân mỉm cười ngắt lời tôi.
- Ừm… nhưng mà… – Tôi ngập ngừng ái ngại
Bảo Hân rúc vào tôi sâu hơn, hay tay em vòng qua tôi ôm chặt.
- Em không cần biết sau này thế nào? Chỉ cần tim anh có em là được.
Giọng Bảo Hân như hơi thở khiến tôi lành lạnh, như linh cảm thấy điều gì đó không ổn. Mà câu này tôi nghe cũng quen lắm. Chỉ biết thở dài ôm em vào lòng tôi mặc kệ mọi chuyên sẽ ra sao thì ra, tôi không quan tâm.
Tiếng điện thoại rung bần bật trên bàn, chắc lúc nãy khi tôi về Bảo Hân lấy điện thoại tôi ra để đó, tôi cầm lấy xem có chuyện gì không.
Khả Vân is calling… – Tôi nhấn ngay nút từ chối và xem vừa rồi có chuyện gì không.
29 cuộc gọi nhỡ.
05 cuộc của Quỳnh Thy
01 cuộc của thằng Bảo
22 cuộc của Khả Vân
Và 1 cuộc số lạ tôi chẳng biết của ai nữa.
- Anh Bảo gọi à anh? – Bảo Hân ngước mặt lên hỏi.
- Không có gì đâu.
Tôi tắt máy và đặt lên môi Bảo Hân một nụ hôn dài, đặt em nằm trên sofa, bàn tay tôi lại thoải mái mà du lịch.
- Anh này… vừa xong mà… – Bảo Hân ngượng ngùng.
- Kệ… ai bảo… em đẹp – Tôi thủ thỉ
Tôi và em lại chìm trong những cơn say ngây ngất.
Chap 75:
Tôi mệt nhoài cả đêm đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt. Bảo Hân đang kéo rèm cửa ra cho sáng. Tôi nhoài người ra ngắm Bảo Hân, thân hình quyến rũ của em thấy còn sáng hơn cả ánh sáng đang rọi vào từ cửa sổ lớn. Bảo Hân đang mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi dài trắng đủ che hết vừa đủ vòng ba đầy đặn của em, đôi chân thon thả thi thoảng kiễng lên khiến nó dường như dài ra bất tận.
Mình vừa ngủ với em đêm qua sao? – tôi thầm nhủ
Cười khục khặc trong cổ họng tôi khiến Bảo Hân chú ý, em quay lại nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười pha lẫn xấu hổ.
- Anh dậy rồi à?
- Lại đây với anh nào!
Tôi mỉm cười vẫy Bảo Hân. Em nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống cạnh tôi, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi ôm nhẹ qua eo em, cảm nhận làn da mát lạnh thấm qua những đầu ngón tay, nhìn vào làn da trắng lồ lộ ra trên cặp đùi thon thả ấy.
Bảo Hân chăm chú nhìn tôi, em chẳng nói gì hết, chỉ ngắm nhìn, cái nhìn làm tôi chột dạ đôi chút. Khẽ ngẩng mặt lên nhìn em tôi mỉm cười.
- Em dậy sớm thế? – Tôi hỏi
- Em dậy lâu rồi, anh dậy rồi còn ăn sáng – Bảo Hân tình cảm nói với tôi.
- Ừ.
Tôi cong người uể oải đứng dậy, khẽ với lấy tay Bảo Hân làm điểm tựa. Bảo Hân cười khúc khích nhìn tôi như thế.
- Sáng nào anh cũng dậy vất vả thế này à?
- Ừ! Anh chuyên gia ngủ nướng mà – Tôi cười. Mặc dù bình thường tôi là người dậy rất sớm.
- Hi. Lười ghê – Bảo Hân tủm tỉm.
- Ai bảo… tại em chứ.
Tôi giở giọng dê đổ lỗi cho em, sau đó để em không kịp chống chế tôi đặt lên môi em một nụ hôn chào buổi sáng, phớt nhẹ.
Bảo Hân đấm thụp vào lưng tôi. Tôi cười ranh mãnh rồi cũng lết vào nhà vệ sinh thực hiện cái công đoạn hàng ngày ấy.
Gội đầu luôn tỉnh táo, tôi vừa ra khỏi phòng vệ sinh vừa lau khô đầu. Bảo Hân giờ đã ngồi bên bàn ăn.
- Lại đây ăn sáng anh.
Bảo Hân gọi tôi vào bàn ăn, tôi lững thững đi lại. Bảo Hân làm ít salad và bánh mì kẹp. Tôi vốn đơn giản khoản ăn uống nên cũng thấy khá là ngon miệng.
- Hàng sáng em đều tự làm à? – Tôi hỏi em.
- Vâng! – Bảo Hân trả lời.
- Chán nhỉ! Không đi ăn ở ngoài bao giờ à!
- À cũng có nhưng ít lắm, thường là đi cùng gia đình thôi, nhà em nói ăn ngoài không được vệ sinh.
- Người ta vẫn sống tốt đây thôi, lúc nào anh dẫn đi cháo lòng.
- Eo.
Tôi cười hì hì trước cái le lưỡi của Bảo Hân. Hehe. Người như em làm sao biết được cái thú vị của món ăn đường phố HN chứ. Thầm nhủ phải đào tạo em dần dần.
Theo một nghiên cứu khoa học thì rượu có thể làm bạn mất trí nhớ tạm thời. Một số hình ảnh tôi nhớ được từ buổi party, sau đó đi bar cùng Bảo Hân, sau đó tôi tỉnh dậy và làm tình với em. Nhưng cái lúc từ bar về tôi hoàn toàn không nhớ một chút gì cả.
- Hôm qua lúc đi bar về anh có nói gì không? – Tôi nheo nheo mắt hỏi Bảo Hân
- Anh nghĩ mình nói gì không tốt à? – Bảo Hân mỉm cười hỏi lại tôi.
- À… không!
Tôi nhấm nhẳng, trong đầu tôi có nhiều câu hỏi, không biết là tôi đã nói gì hay làm gì đó không nữa. Lắc đầu tôi cho miếng bánh cuối cùng vào miệng.
- Anh ăn nữa không? – Bảo Hân hỏi.
- Không, thế là đủ rồi, sáng anh không hay ăn nhiều.
- Vậy uống cafe nhé, em pha.
- Ừ.
Bảo Hân cầm hai cái tách ra, cẩn thận tráng bằng nước sôi trước khi bật máy. Tiếng ro ro rồi rào rào từng công đoạn tự động của máy pha cafe rất vui tai, cuối cùng là hai dòng nước nâu đục chảy xuống hai cái tách trắng, dòng cafe chảy đều, chảy đều rồi dừng hẳn.
Bảo Hân mang ly cafe cho tôi rồi ngồi về phía đối diện. Tôi nhâm nhi ngắm ra ngoài cửa, hầu như toàn bộ một mảng tường của khu bếp này làm bằng kính, nơi tôi từ tầng 14 có thể cho tôi thấy một khoảng trời và các căn nhà thấp bé phía xa....
« Trước1...7879808182...89Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

The Soda Pop