Disneyland 1972 Love the old s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Đồng Hành Full - Tác Giả HoangX

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Bảo Hân ép tôi phải về. Đi đâu cơ chứ? giờ tôi mặc kệ Bảo Hân, tôi cũng chẳng nhìn rõ con đường phía trước, chẳng muốn nói gì cả, tôi thù hận và chán nản. Cảm xúc đè nén hàng năm nay của tôi làm tôi như muốn vỡ bung. Cười khùng khục như thằng điên tôi bị Bảo Hân kéo lê đi mà chẳng biết, chỉ có chai rượu là chẳng thể rời khỏi tay.
Tôi thấy mình ngã vào một nơi êm ái, không khí mát lạnh của điều hòa không làm cổ tôi bớt nóng, cả người tôi rần rật hơi thở của rượu khiến tôi không thể tự chủ. Tôi nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng trong nhiều hình ảnh, những kỷ niệm khiến tôi lại càng thêm đau đớn.
Đôi giầy của tôi được ai đó tháo ra, vài cái nút áo cũng được cởi, tôi đã cảm thấy dễ thở hơn. Tự dưng tôi nhớ tới Khả Vân, nhớ tới cách em chăm sóc cởi từng nút áo của tôi. Cảm giác nóng người lại trỗi dậy, tôi thèm muốn có ai đó cho tôi cảm giác được thanh bình, được quên đi những điều trong cuộc sống. Mắt nhắm nghiền tôi cầm lấy bàn của em đang gỡ dần trên cơ thể. Bàn tay hơi dừng lại, tôi kéo em ngã trên người tôi, nằm trên tôi ấm áp.
Tấm thân của em trên người tôi nóng rực, hơi thở của em phả vào cổ tôi thành từng đợt gấp gáp, hổn hển. Tôi cảm thấy dễ chịu khi có ai đó đè nén trên trái tim, khuân ngực khiến tôi dịu lại, cảm giác đau đớn và bồng bềnh biến mất thay vào đó là cảm giác trỗi dậy của bản năng. Tôi giữ em trên đó im lặng, cảm nhận mùi hương thoang thoảng bay vào mũi tôi. Bàn tay tôi không bị ai xui khiến cũng theo đó trườn trên cơ thể em, dọc từ tấm lưng rồi xuống vòng ba, và chỉ một lúc cảm giác mát lạnh của da thịt con gái truyền vào những dây thần kinh trên đầu ngón tay tôi.
Hơi thở em mỗi lúc một mạnh làm tôi phấn khích. Bản năng tôi được kích thích lại điều khiển bàn tay tôi kéo dần chiếc khóa phía sau lưng em, tôi theo khe hở đó mà luồn tay vào…
Tôi cảm nhận thấy cái ôm rất chặt của em khi nút thắt chặt lồng ngực em đã được tháo ra, cở thể em run lên từng hồi khi tôi luồn lách trong đó. Một nụ hôn được tôi tìm kiếm đặt trên môi em thật nhẹ. Chiếc lưỡi, cái bộ phận thú vị nhất của cơ thể ấy luồn qua chạm vào cái vật thể mềm mại rụt rè trong đó.
Tôi vòng người đè nén em xuống giường, bờ vai áo được tôi kéo xuống tận bụng, sự run rẩy mãnh liệt hơn, tôi cảm nhận bầu ngực căng tròn ấy trong sự thỏa thích… nhưng rồi đột nhiên t ôi thấy cơ thể em bỗng giật mạnh, đôi môi đang cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi… Tôi ngạc nhiên rời khỏi em mắt nhìn em trân trối.
Bảo Hân đang run rẩy với đôi mắt bắt đầu nhòe nước, bầu ngực trắng ngần vẫn chưa được che chắn vẫn kiêu hãnh khoe vẻ đẹp của mình. Chỉ có đôi môi em đang nảy lên từng chập sợ hãi…
- Đừng anh… Em là Bảo Hân – Bảo Hân lắp bắp nói không ra hơi.
Chap 74:
Tôi lặng nhìn khuôn mặt Bảo Hân đang nhòe vì nước. Cơ thể trắng ngần với hai bầu ngực căng tròn được Bảo Hân dùng hai tay che lại, mái tóc rối bù không còn óng mượt, Chiếc váy ngắn lả lơi bị kéo tụt xuống bụng, co lên khoe đôi chân dài nóng bỏng…
Mình đã làm gì nhỉ? Đầu óc tôi ong ong, tôi nhớ mang máng mình đã đi bar, uống hết một chai chivas và làm gì đó? Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?
- Chỗ này là chỗ nào thế? – Tôi ngó xung quanh hỏi Bảo Hân
- Nhà em… – Bảo Hân trả lời nhỏ
Hình như Bảo Hân trong giây lát đã bình tĩnh hơn. Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra, hình ảnh vợ tôi để cho thằng cha Chiến bóng mượt kia cầm tay đầu âu yếm mà nếu không có tôi thì chắc tiếp theo sẽ là dựa đầu và diễn trò tình cảm. Máu tôi lại sôi lên. Ôi đàn bà?! Rốt cuộc các người là cái giống gì chứ?! Các người vứt chúng tôi đi như những món đồ chơi hết cũ, thật đáng khinh. Giống nhau hết.
Tôi nằm xuống bên cạnh Bảo Hân khẽ vuốt mấy sợi tóc vương vấn trên trán, lau đi khóe mắt đã nhòe nhoẹt nước mắt. Mùi hương của em tỏa nhè nhẹ qua tôi khiến tôi đê mê xúc cảm.
- Anh xin lỗi – Tôi khẽ hôn lên trán em
- Không… sao mà…
Bảo Hân mỉm cười, khóe mắt lại ươn ướt. Có lẽ em đang vui, tôi nghĩ vậy. Kéo nhẹ Bảo Hân vào lòng mình, tôi ôm nhẹ em, hay tay xoa lên tấm lưng trần cong khẽ vuốt nhẹ dọc theo sống lưng.
Em ngoan ngoãn trong vòng tay tôi hạnh phúc, rúc vào sâu hơn. Tôi khẽ vuốt ve vành tai nhỏ xinh trắng ngần có điểm xuyến bằng một cái khuyên đính đá trắng long lanh.
- Chỉ em là hiểu anh – Tôi thì thào.
- Ưm ưm… – Bảo Hân khẽ trả lời bằng tiếng thở nhẹ.
- Sao em biết anh đang ở đó mà đến.
- Em thấy anh không ra nên nghĩ thế nào đi loanh quanh tìm thì thấy anh và… ở đó. – Bảo Hân ngập ngừng.
Tôi nhoài người khẽ nâng cằm em lên, nhìn thẳng vào mắt em đắm đuối.
- Cám ơn em nhiều.
Tôi đặt lên môi Bảo Hân một nụ hôn nhẹ. Bảo Hân khẽ run lên vì bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra. Tôi vòng tay vào đáy lưng em ép chặt em vào người. Hai cơ thể tiếp xúc rừng rực lửa khiến Bảo Hân như bị đốt cháy, em run rẩy theo từng nụ hôn của tôi khi tôi tận dụng cơ hội môi em hé mở là lùa cái lưỡi thú vị của mình vào cái miệng nhỏ xinh ngọt lịm của em.
Cơ thể Bảo Hân như mềm nhũn, tôi tha hồ cựa quậy tung hoành trong đó, em bấu vào gáy tôi siết mạnh với hơi thở dường như bị ngạt. Khẽ buông khỏi đôi môi em tôi mỉm cười nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ửng đỏ vì xấu hổ ấy. Từng chút một tôi điểm qua đôi tai, cổ em, hít hà cái hương thơm con gái đang tỏa ra từng đợt xộc thẳng vào mũi. Bản năng tôi đang được tận hưởng, đôi tay tôi vày vò bầu ngực trắng hồng và lướt đi trên khắp cơ thể ấy…
Ướt rồi. Tôi thích thú. Cái miệng tôi lại thay thế đôi tay mà hưởng thụ, từ trên xuống tôi nhấm nháp cơ thể em chậm rãi, như tận hưởng một món ngon cần phải từ từ.
Chiếc váy vướng víu và mảnh vải con con đã không còn trên người em. Cơ thể hoàn hảo của em hiển hiện trước ánh đèn sáng trưng làm em càng trở nên rực rỡ. Với người khác thì họ cần bóng đêm hay cái gì đó để tưởng tượng, còn với cơ thể em, cái cơ thể này thì dù cho có thật sáng cũng không làm em lộ ra bất cứ khiếm khuyết nào. Bảo Hân xấu hổ che đi những phần nhạy cảm khiến tôi bật cười.
- Tắt điện đi anh… em ngại – Bảo Hân thì thào.
Tôi không nghe lời em nói, cúi xuống ôm em thật chặt trong vòng tay mình. Đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu, những thứ trên người tôi cũng theo nụ hôn đó mà hoàn toàn vứt bỏ. Hai cơ thể nóng rực được dịp ép sát vào nhau cảm nhận từng chút một khiến chúng càng trở nên bất trị. Bảo Hân khẽ mở mắt ra sau một nụ hôn dài.
- Em…y…
Lời nói của Bảo Hân bị tôi chặn lại bằng một ngón tay trên khóe môi ấy. Tôi mỉm cười với em.
- Anh biết
Bảo Hân sung sướng rúc vào ngực tôi, mắt em dường như long lanh hơn, nụ cười của em như hoàn hảo hơn. Tôi thì thào.
- Nói ra điều này anh biết là quá thừa, nhưng… em quá đẹp Hân ạ – Tôi ngập ngừng.
- Anh chỉ giỏi nịnh – Bảo Hân xấu hổ.
Tôi trườn trên người em, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, em nhắm nghiền mắt chờ đợi.
Cơ thể em dưới thân em rực lửa, tôi có thể cảm nhận sự run rẩy ấy…
Chờ đợi…
Chờ đợi…
Khi em vừa mở mắt ra nhìn tôi, một cái nhấp dứt khoán khiến tôi và em hòa vào một.
Bảo Hân giật mình bất ngờ trước sự mạnh bạo của tôi, tiếng nấc theo cơ thể em bột phát ra cùng khóe miệng hé mở, đôi mắt em không thể nhìn thẳng vào tôi nữa mà ngước lên nhìn trân trân vào đâu đó theo phản xạ của chính cơ thể mình.
Tôi mỉm cười nhìn phản ứng của em, khẽ vuốt qua mái tóc tôi lạnh lùng từng nhịp, để cơ thể và khuân mặt em không có cơ hội nhìn xuống, cơ thể em chẳng thể phục hồi vào chống đỡ…
Mọi chiến thắng đều cần có máu đổ
Tôi như vị tướng quân chiến thắng lạnh lùng cầm đao đứng trên xác kẻ thù....
« Trước1...7778798081...89Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ