↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Em…
- Sao anh…?
- Sao lại tốt với anh như vậy…?- Câu hỏi này nó muốn hỏi ngay từ đầu rồi, ấy vậy mà chưa… Nhưng giờ nó thấy là lúc cần thiết… Lúc cảm xúc của nó đang rất mãnh liệt…
- Vì anh rất đặc biệt?
- Nghèo, xấu trai, toan tính… Anh chỉ là người bình thường… Anh không đặc biệt đâu…
- Trái lại… Ấn tượng của em với anh là anh rất giàu tình cảm… Bởi hai đứa trẻ anh đã giúp đỡ… Anh không nghèo… Thứ hai anh không toan tính vì đó là thẳng thắn… Thứ ba… Da anh hình như còn trắng hơn da em thì phải… Anh không xấu…hihi… – Nói đến đây thì nhỏ bỗng run run khúc khích cười, còn nó thì trầm ngâm suy nghĩ…vẫn trong tư thế ôm nhỏ…
- Thế vẫn không đủ để em tốt với anh như vậy…
- Còn nhiều lý do khác nữa… Anh ạ, ví dụ như anh rất ngốc này, hay anh nhát này… Em ăn mặc đẹp như thế còn không dám nhìn bắt chỉnh sửa này nọ…xí…
- Ừ… – Thật sự lúc này nó chả biết nói gì hơn, nhỏ chỉ đơn giản vậy… Điều nó mong chờ là một câu nói về tình cảm cơ… Vì thằng nhát như nó đâu dám nói chứ…
- Và em đang đợi tên ngốc như anh nói một câu nói…
- Câu gì?
- Bởi vậy mới bảo anh ngốc…hihi, khi nào phát hiện ra thì hãy nói với em nha… Em không nói trước đâu đấy…vì em là con gái mà…
Nó lại suy nghĩ… Câu nói gì mà nhỏ đợi… Rồi con gái không nói trước nhỉ… Khó chịu thật… Mãi không nghĩ ra…
- Nay bạo ghê… Còn dám ôm em trước nữa cơ hihi… Bỏ ra cho em làm nào…không đói hở…
- À ờ… – Nó lúng túng thả nhỏ ra rồi ngồi xuống giường nghĩ tiếp… Nhưng không có ra…=.= con gái thật rắc rối… Nhưng ít ra nó cũng biết tại sao nhỏ quan tâm đến nó rồi… Vì nó ngốc =.=…
Cơm xong nhỏ về luôn không ở lại làm nó hơi hẫng chút vì cứ đinh ninh nhỏ ở lại tiếp… Mà trông mặt nhỏ vội vội… Chắc có việc, cũng phải thôi… Đâu thể loanh quanh với nó cả ngày được… Ngồi lúc xuôi cơm rồi đi ngủ…
.
.
.
Chiều đạp xe sang quán thì vắng khách… Thấy chị ngồi cầm quyển gì đó mà ngước mắt lên trần nhà, mồm nhẩm nhẩm… Nhìn cái điệu bộ… Vừa dễ thương vừa buồn cười…
- Hù…!
- Á…á… – Nó trồm lên doạ chị… Chị giật mình hét ầm lên… Làm nó giật mình theo… Vội che mồm chị lại… Mấy người khách cứ nhìn nhìn… Đúng là động nhầm cái loa mà =.=…
- Bé mồm thôi… Khách nhìn kìa… – Chị quay sang véo nó cái… Đau thấy bà cố…hix
- Nhóc tồ đáng ghét… Dám hù làm chị giật mình nè…
- hehe… Thấy chị chú tâm quá… Hù cái cho thay đổi không khí mà… Thế đang làm gì đấy…
- Ý… Quên tại nhóc á, chị đang tính sổ sách… Đang nhớ số mà quên mất tiêu rồi… Lại phải tính lại… – Chị nhăn nhó phụng phịu… Cái môi lúc nào cũng hồng cong cong lên…
- Thế máy tính đâu?
- Chị để quên rồi…
- Ơ hay thế điện thoại đâu?
- Làm gì hả nhóc?
- Bộ không biết trong điện thoại cũng có máy tính hả?
- Ờ ha… Chị quên, hihi… – Chị cười tươi lôi cái điện thoại to bành ra xong vuốt má nó cái… Như trẻ con ý…@@
Chap 53:
Xong nó kệ chị ngồi đấy bấm bấm… Ra dọn đống hôm qua… Chán thật, bày vẽ mà chả bảo ai dọn… Bắt tội nó… Bóc bóc cạo cạo mãi mới hết cái đống dán dính ở tường… Khách họ vào uống nước mà cũng không tiếp được để nhỏ Mi với Yến tự túc… Có đông đâu mà… Thời tiết này có người vào khu nó thì chắc chỉ có những người ưa không gian tĩnh lặng hoặc những đôi hẹn hò… Nhưng công việc thì vẫn là công việc… Không có khách thì nó lại tranh thủ ngồi lên đàn… Nó cứ thế thơ thẩn cùng đoạn nhạc vui vui trong mấy bộ phim hoạt hình… Chị quay ra nhìn nó tay vẫy vẫy cười tít mắt… Vẻ thích thú lắm… Đàn xong thì nó lại chạy ra trà nước cho một vị khách mới bước vào… Ổn định khu nó thì lại ngồi không, chán quá. Nó chạy ra ngoài khu giúp thêm cho mấy đứa ở ngoài… Chứ cùng quán mà đứa làm đứa ngồi nhìn thì không hay… Mặc kệ hai con nhỏ kia ngồi tám chuyện với nhau…@@… Bên ngoài thì nó không quen với không khí này lắm… Nhạc nhẽo thấy gớm… Một số đứa còn nhìn nhìn nó vẻ ngạc nhiên… Nó chẳng quan tâm, giúp cho là tốt rồi còn gì… Lúc sau đang lom khom đưa trà thì có khách bước vào, mái tóc bạch kim, khuôn mặt lạnh lùng hút hồn… Nhỏ P.Anh đi vào kéo theo ánh nhìn của mọi người… Nó ngước lên nhìn cái rồi quay xuống luôn… Bỗng nhỏ đập đập vai nó…
- Này… – Cài giọng trong trẻo… Mà hiếm khi được nghe cất lên… Nó hơi ngạc nhiên…
- Gì?
Nhỏ bỗng ngoắc nó rồi đi vô khu… Nó đi theo… Như kiểm tay sai ý, có cái mồm cũng không nói được… Chán thật, con nhỏ tiểu thư này… Ngồi xuống cái bàn quen thuộc khoanh tay, nhỏ im im… Lại để nó hỏi…
- Chị dùng gì?
- Trông tui già lắm hả?- Nó ngạc nhiên cực độ, lần đầu tiên nhỏ đáp lại nó bằng một câu hỏi…?
- K…hông… – Nó lúng túng…
- Vậy sao lúc nào cũng kêu chị thế?
- Nội qui quán với khách là vậy…
- Tui là khách… Tui không cần anh phải gọi thế.
- Ừ… Dùng gì?- Nó chán lắm rồi chỉ muốn phục vụ rồi đi khuất cái mắt con nhỏ kênh kiệu này thôi…
- Không dùng gì… Đến nghe đàn thôi… Lên đàn đi…
- Không rảnh… – Xong nó quay đi ra phía ngoài, nhỏ khùng này không phải người quen nhỏ Ly với chị Huyền thì nó cạch mặt… Mà cũng để ý, nhỏ P.Anh này khỏe dữ… Thời tiết này mà mặc cái váy đen ngắn lộ đôi chân dài miên man của nhỏ… Nản… Chả hiểu nhỏ nghĩ gì mà cứ nhìn nó mắt vừa giận vừa buồn… Ngồi im không nói năng gì… Chỉ nhìn nó một cách chăm chú… Và cũng không hiểu sao nó cũng nhìn lại nhỏ… Ánh mắt hai đứa chạm nhau một lúc lâu… Nó thấy chút quen thuộc. Rồi tự động quay đi… Đến gần 5h nó xin chị về vì hết ca… Nó không muốn làm ca tối hôm nay vì trời âm u như sắp mưa rồi ý… Đeo bao đàn đi qua, vẫn thấy con nhỏ ngồi đó…
- Về đi… Sắp mưa rồi đấy… – Tự dưng nó lại nói như vậy…Nhỏ ngước lên nhìn nó hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh lùng buông một câu…
- Kệ tui… – Ừ thì kệ… Quan tâm mà đổi lại được câu nói như vậy thì ai không khó chịu… Không nói gì nó ra cổng dắt xe ra rồi đạp về… Ngoài đường gió mạnh, trời tối xầm lại với những dải mây đen như trĩu nước… Có cả tiếng sấm âm ỉ… Nó đạp xe thấy nặng ơi là nặng… Lại còn gió mang theo bụi cứ thốc vô mắt làm nó phải dừng mấy lần dụi… Bực cái thời tiết HN… Từng hàng cây bị gió lay mạnh rụng lá bay khắp đường… Mọi người dường như ai cũng vội vã đi thật nhanh để tìm chỗ tránh mưa… Lao đi vun vút, nguy hiểm thật… Cái không khí man mát tràn đầy phổi nó… Mãi rồi cũng về đến phòng… Mưa nhỏ nhỏ, tiếng tí tách rơi…@@, chả giống cho một cái cơn giông vừa rồi… Tưởng mưa to lắm chứ… Nó thích mưa, tuy khó chịu một chút nhưng vẫn thích… Mưa buồn mát mẻ… Mưa mang đến cho đầu óc nó hình ảnh của nhỏ Ly… Nhỏ đến với nó lần đầu tiên cũng vào đêm mưa… Dựng cái xe rồi đóng của phòng lại, nó nằm lên giường… Đầu đầy những hình ảnh của nhỏ… Tự mỉm cười… Mới không gặp từ trưa mà đã nhớ rồi… Nhỏ giờ đây đã chiếm một phần không nhỏ trong trái tim đầy xẹo của nó… Muốn thổ lộ quá nhưng không dám… Đơn giản là vì rào cản của vật chất… Nản quá… Quay quay cái điện thoại trong tay… Nhìn cái số chưa lưu tên của nhỏ… Nó ngứa tay lưu luôn là “Em”… Tự nhiên điện thoại rung… “Em” đang gọi… Gì mà thiêng vậy trời…=.=… Mà đây là lần đầu tiên nhỏ gọi cho nó… Không biết có chuyện gì nữa đây…...