↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Anh lấy em miếng bánh giống hôm qua… – nhắc đến lại thấy sợ, nhỏ lại tính bày trò sao, bây giờ thì nó khỏi rồi, kiểu này lại chạy đi chạy lại quá… Mặt nó nghệt ra nhìn nhỏ…
- Nhìn cái mặt anh kìa… Khó coi quá…hihi, em ăn thiệt mà.- Nhỏ cười, hiếm khi thấy nhỏ cười mấy ngày gần đây… Trước có thấy mấy lần nhưng toàn là cười kiểu ranh mãnh và tinh quái… Còn lần này là cười hiền nhìn nó… Nhỏ xinh thật… Nó hơi mê mẩn chút… Nhưng sực nhớ đến nhiệm vụ của mình… Vội đi vào… Lấy lại cái bản mặt lầm lì của mình, nó đặt đồ xuống bàn cho nhỏ…
- Chúc ngon miệng…!- Câu nói nó hay nói với khách hàng khi mang đồ ăn cho họ và nhỏ cũng không ngoại lệ.
- Anh này…?- Nhỏ kéo kéo vạt áo nó.
- Gì…?
- Anh khỏi thật chưa?- Nhỏ hỏi nó câu này làm nó rất ngạc nhiên, chả nhẽ chuyện nhỏ lo cho nó là thật.
- Rồi.
- Ừ tốt.
- Mà nè…?
- Dạ… – sao ngoan vậy trời @@.
- Hôm qua đưa anh vào viện…e…m kh…óc à…?- Nó dù rất ngại nhưng cũng muốn biết từ nhỏ… Tại sao lại vậy.
- Ừ.- Nhỏ tự nhiên không cười nữa…mặt hơi cau lại.
- Sao lại thế… Em…có vẻ ghét…anh mà?- Nó cảm thấy sao thì nói vậy, chả việc gì phải dấu diếm cả.
- Ừ… Em ghét anh lắm… Vì anh ngốc nên dễ lừa… Ai nói gì cũng tin… Nên từ sau đừng tin những gì em nói, nhớ chưa, em khóc là vì em muốn vậy thôi… Giờ thì anh lên kia đàn cho em nghe đi…hihi- Nhỏ khùng này giống hệt nhỏ Mi… Thay đổi thái độ xoành xoạch.@@ mà nó ngẫm lại cái câu nói của nhỏ nhưng chả hiểu gì hết… Máy móc quá… Hay cũng có thể nó ngốc thật…
Không hỏi gì thêm nữa nó im lặng đi bàn khác làm công việc phục vụ của mình… Bỏ mặc nhỏ với ánh mắt có vẻ thất vọng… Ai bảo làm nó phải suy nghĩ và không trả lời đúng câu hỏi hehe… Để vậy thôi chứ lúc sau nó cũng lên đàn ngoài nhỏ ra còn có khách nữa mà… Rồi lại theo vào cái vòng quay của công việc, đàn xong lại xuống phụ… Phụ ổn định khách lại lên đàn… Nên nó chỉ chọn những bản nhạc ngắn của Nhật thôi…
Thời gian trôi qua nhanh lắm… Ấy thế mà cũng xẩm tối rồi… Nhỏ Ly vẫn chưa về… Quái lạ thật bố mẹ nhỏ không quản sao nhỉ?…Cũng chả hiểu học hành gì không mà chiều nào cũng ra ngồi caphe này @@. Được cái có nhỏ trong khu thì khu nó cũng tăng thêm được một đống ông khách đực rựa vô tia gái… Lúc sau nó xin chị về, nhỏ cũng bước ra theo luôn.
- Anh về à?
- Không về chả nhẽ ở đây?
- Uhm… Anh về cùng không em cho đi nhờ nè… – Tốt bụng ghê, nhỏ thay đổi thật rồi sao?
- Thôi… Anh có xe mà.
- Vậy em về trước đây…
- Ừ… Mà cảm ơn hôm qua nhé…
- Sao?
- Vì em đến thăm anh… – Lần đầu tiên xưng anh em với nhỏ mà lưu loát thế này, ơn trời.@@
- Ừ… Không có gì… – Nhỏ để anh Vinh dắt xe ra rồi đi thẳng… Nó đeo bao đàn vô lấy cái xe đạp rồi về luôn… Tối nay trời HN đẹp… Gió mát trời thoáng… Thấy cả trăng và sao dự là mai trời nắng to rồi. Về tắm rửa ăn uống rồi học… Giờ không chểnh mảng được nữa… Nhỡ có thi mà không qua được để thi lại thì chết… Đến gần đêm rồi ngủ… Nằm trên giường mà đầu nó mới nhớ… Quên không hỏi chị ai đóng viện phí cho nó… Tò mò thật, ai mà tốt vậy trời… Quả thật xung quanh nó có rất nhiều người con gái tốt… Thật sự không thể đoán nổi là ai… Thôi ngủ đã.
Chap 39:
Sáng sau dậy VSCN rồi lên trường… Cũng không muốn ăn gì cả, sáng HN mát mẻ thật… Cái nét cổ xưa vốn có của những hàng quán ăn lâu năm của HN làm nó thấy vui…ít ra còn giữ được những món ăn truyền thống… Chứ giờ bọn thanh niên như nó hầu hết hướng ngoại rồi còn đâu…@@.
Bước vô lớp học đông đúc về chỗ của mình đã thấy thằng Tuấn… Thằng công tử này khoái đi sớm hay sao ế…
- Hôm qua ông bệnh hả?
- Ừ.
- Chiều tính vào thăm mà ông xuất viện mất rồi…
- Ừ… Hôm qua điểm danh tôi là được rồi.
- Thôi học đê… – Lần đầu thấy thằng này xui nó học với một thái độ nghiêm túc… Sao giờ cái gì cũng thay đổi vậy… Nhưng nếu theo hướng tích cực thế này cũng mừng… Giờ nghỉ thằng công tử này cứ nằng nặc kéo nó xuống căngtin mua đồ xong bắt nó phải ăn cùng… Ờ thì ông có lòng thì tôi có bụng… Chả nhẽ lại để nó bỏ đi phí quá hehe. Xong ngồi nghe ông mãnh Tuấn kể… Hóa ra bố nó chửi nó làm nó bực mình muốn thật giỏi để ông bố nó thay đổi cách suy nghĩ nhưng không biết thằng này cố gắng được mấy ngày đây…
.
.
.
Tan trường nó lại về lấy đàn rồi sang quán ăn… Ăn xong ngủ, chiều dậy làm… Chả có gì đặc biệt. Lúc đang tiếp nước cho một bàn phía trong khu thì nhỏ Ly lại đến… Nó thì quá quen với việc này nên kệ nhỏ…
- Anh ơi… – Vừa ngồi xuống đã gọi rồi hazzj… Gì đây không biết?
- Sao?- Nó tiến đến bàn nhỏ.
- Anh nói chuyện với khách như thế hả?
- Thì em cho phép anh nói vậy mà…?- Nó đáp lại thắc mắc của nhỏ bởi một cái giọng không quan tâm… Chỉ mong nhỏ chán mà không gọi nó nữa… Sợ rằng tiếp xúc nhiều với nhỏ này nó sẽ thích nhỏ mất… Tính cách nó rất dễ rung động mà… Nhỏ còn đẹp nữa.
- Uhm nhỉ em quên… Anh lấy em như cũ nha…?
- Giống hôm qua hay caphe?
- caphe anh ạ… Với bánh nữa.
- Ừ… – Nó bước vào quầy lấy đồ ra cho nhỏ… Xong quay đi làm việc.
- Anh ơi…!- Gì đây trời… Gọi gì gọi lắm thế… Còn ngân cái giọng lên nữa chứ… Làm mọi người đều chú ý đến nhỏ… Nó đến gần thành ra cũng lọt vào những ánh mắt đó…
- Sao em?
- Anh đàn đi… Em muốn nghe… – Nhỏ Ly ngậm cái thìa ánh mắt kiểu long lanh nhìn nó… Suýt thì bị mê hoặc bởi ánh mắt này… Nhưng nó vẫn tỉnh được…
- Bây giờ không được.
- Tại sao?
- Giờ đông khách, tý nữa. Rồi mới đàn được.
- Đi mà anh… Em muốn nghe.- cái phong cách cá tính sao giờ không hiện hữu nữa nhỉ… Thay vào đó là kiểu nũng nịu giống hệt chị khi đòi một thứ gì đó… Lạ thật… Nhỏ này bị đa nhân cách chăng? @@.
- Không… Thôi anh làm việc đây…
- Ơ…
Xong nó để nhỏ đấy có phần ngơ ngác… Chịu, giờ không chiều được… Bỗng chị ở đâu bước vào nhìn nó cười cười…
- Hihi… Nhóc tồ.
- Dạ chị.
- Chị vô bếp đây nhóc làm việc đi nha hihi… – Hơ có thế mà cũng phải báo nó… Hồn nhiên dễ sợ.
- Chị ơi em bảo này…
- Sao nhóc?
- Ai đóng viện phí cho em vậy?- mặt chị bỗng hơi ngạc nhiên rồi lại trở về với nụ cười đang hiện hữu.
- Hihi… Chị đâu biết đâu?- rõ ràng chị ở đó mà nhỉ.
- Em tưởng chị ở đó mà.?
- Uhm nhưng chị không có biết… Nhóc hỏi bé Ly á thôi chị vào đây…hihi.- chị chạy vô luôn @@ để lại cho nó một dấu hỏi to đùng trong đầu… Chắc chắn chị biết… Nhưng sao phải dấu nó… Có gì đâu, nó chỉ muốn biết ai tốt với nó thôi mà… Còn tự nhiên xui nó ra hỏi nhỏ Ly chứ… Vì cái tính tò mò nó lại ra bàn nhỏ để hỏi… Nhỏ đang ăn… Ngại thật…
- Nè… – Nó gọi khẽ.
- Sao anh?
- Hôm anh ở viện, em cũng ở đấy đúng không?
- Ừ, em tưởng anh phải biết rồi chứ.
- Vậy em biết ai đóng viện phí cho anh không?- Nó thấy nhỏ tỏ ra thái độ giống hệt chị…...