Disneyland 1972 Love the old s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Nhưng mình không có điện thoại.- Nó thật thà.
- Ủa vậy hả, người gì mà…!- Nhỏ thoáng chút ngạc nhiên mặt thì xụ xuống trông dễ thương thật.
- Vậy khi nào có thì gọi sau, hihi.- Nhỏ tươi tỉnh được ngay.
- Ừm.- nó khẽ trả lời, rồi đút mẩu giấy vào túi áo trên ngực.
- Thôi mình đi nha!
- Chào Chi nhé.
Nói rồi nhỏ bước lên ô tô đóng xập cánh cửa vào, nó thấy dường như đấy là ngăn cách giữa nó và nhỏ trong cái xã hội hiện nay, một xã hội không có chỗ cho người nghèo. Nó thoáng buồn. Chợt nhỏ thò đầu ra cửa tay vẫy chào nó, rồi làm một động tác, ngón cả áp vào tai ngón út để lên miệng ba ngón còn lại chụm lại. Mãi vì sau nó mới biết nhỏ muốn nói ” Nhớ gọi cho Mình ” rồi nhỏ rụt đầu vào. Nó nhìn theo chiếc xe đến khi nó nhỏ rồi rẽ sang một hướng khác. Đi thêm một chút nữa thì nó bị săn đón bởi những lão xe ôm, cảm giác như người nổi tiếng được phỏng vấn ý. Nó chọn cho mình một anh, xe ôm có vẻ trẻ trẻ, mặc kệ ánh mắt tiếc nuối của mấy lão kia. Đọc anh ấy địa chỉ khu trọ của ông anh họ hơn nó hai tuổi, rồi đội mũ bảo hiểu trèo lên xe. Anh xe ôm bảo cũng gần và bắt đầu đi.
Bây giờ cũng gần 3 rưỡi chiều rồi, không biết anh nó có ở nhà không nữa, vì nghe bảo anh ý làm thêm tại một quán ăn vào buổi chiều mà. Thôi kệ đi, đến đâu thì đến, nó tặc lưỡi. Đôi khi nó bất cần như vậy, cứ để dòng đời đưa nó đến đâu thì đến thôi.Không nghĩ nữa, Nó bắt đầu để ý đường phố HN những chỗ nó vừa đi qua, công nhận tấp lập thật, nhất là những chỗ ghế đá ven hồ, người ta ngồi đầy ra đấy, chắc để tránh nóng, cũng phải thôi tuy hết hè những không khí vẫn nóng mà, khí hậu Việt Nam thất thường bỏ xừ ra khi quá nóng khi quá lạnh. Ấy vậy mà trên Vỉa hè nhiều lúc nóvẫn tia được vài cô xinh xinh mặc cái quần ngắn củn cỡn, con trai mà bản năng rồi, không thế nói nó dê được…
Chap 3:
…Lan man quá, làm nó đến khu trọ lúc nào không hay. Anh xe ôm phải nhắc nó:
- Đến nơi rồi em ơi!
Đúng là được nhìn gái xinh có xíu mà ông ý làm nó mất cả hứng, giật mình:
- Ak…ơ… Vâng, của em hết bao nhiêu vậy anh?
- 30 nghìn em.- dường như biết nó vừa làm gì, ông ấy hỏi:
- Tia gái hả, haha?.- ông chạm đúng huyệt của nó làm nó ngại ấp úng:
- kh…ô.ng đâu có đâu anh.- nó chối, mà ông này hỏi “có ý” thật đấy, nó lầm rầm.
- haha, chú không phải ngại, con trai thì phải thế, mà chú là sinh viên ak?
- Vâng, năm đầu anh ạ.
- Nói thật anh cũng sinh viên tỉnh lẻ, làm nghề này để sống với học ở đây thôi, quê chú ở đâu?
- Em ở HT anh.
- Ùm cũng xa, thôi anh đi chạy khách đây, chào chú nhé!
- Vâng, em chào anh.
- Mà nè anh dặn, ở đây phức tạp lắm, không giống dưới quê đâu, làm việc gì cũng phải cẩn thận nhé.
- Vâng.- Nó gật đầu chào anh xe ôm nhiệt tình nhắc nhở nó, chờ anh phóng đi rồi nó quay vào khu nhà trọ, trong đầu suy nghĩ về điều anh vừa nói ” ở đây phức tạp lắm”.
Khu nhà trọ này cũng không lớn lắm nhưng được cái con đường dẫn vào rất sạch sẽ, bước qua cánh cổng, nó trông thấy một người đàn ông đầu hói bước đến gần nó, chắc chủ nhà ở đây, vì trông ông ta ăn mặc thoải mái lắm, áo ba lỗ trắng , quần đùi xanh, đi đôi tông lào, ông ấy hỏi nó:
- Thằng kia đi đâu đấy, thuê phòng hả?
- Dạ cháu, tìm người ạ.
- Mày tìm ai hả cu?
- Dạ, anh Cương ạ.
- Cương phòng XYZ hả?
- Vâng.- may mà hôm trước về ông ý cho nó cái số phòng, không thì không biết trả lời thế nào đây.
- Mày là gì của nó?
- Dạ anh ý là anh họ cháu, cháu lên ở trọ cùng.
- Thế mày cũng là sinh viên ak?
- Vâng năm đầu bác ạ.
- Ùm thôi vào đây ngồi chơi với bác, nó đi làm ngoài quán cơm 6h mới về cơ.- Bác ấy tỏ ra thân thiện và lịch sự. Dẫn nó vào cái phòng gần cổng, Chỉ xuống cái ghế dài đặt gần cửa sổ, bác ấy nói:
- Ngồi đi cháu, để bác đi lấy nước.- rồi bác ấy giật cái quạt treo tường ngay trên đầu nó. Xong đi vào gian trong.
- Vâng!
Nó nhìn quanh căn phòng nhỏ, một bộ bàn ghế gỗ cũ chắc dùng để tiếp khách, trên bàn có bộ ấm chém màu trắng sữa, bên cạnh nó là một bàn cờ tướng đang xếp dở, đều làm bằng gỗ hết. Cái trò này nó cũng biết chơi nhờ ông nội nó dạy. Lúc sau bác ấy đi ra với cái ca nước trong tay và đưa cho nó:
- Uống đi cháu, chắc đi đường mệt lắm hả?
- Dạ cháu xin, cũng bình thường thôi bác ạ.- rồi nó cầm ca nước lên uống một hơi dài nửa ca liền, đã khát thiệt!
- Vậy cháu tên gì? Cùng quê với thằng Cương luôn hả?
- Dạ cháu tên M, cùng quê với anh Cương luôn, anh họ cháu mà.
- Ùm bác tên Trung, chủ khu nhà này, thấy sinh viên chúng mày cũng khổ lên bác xây cho thuê.
- Vâng châu hiểu ạ.
- Cháu có thằng anh tốt đấy, ở đây bác quí nó nhất tính nó thật thà, lại ngoan ngoãn, chứ không như mấy đứa kia, nhờ một chút cũng không được.
- Vâng.- Việc được thơm lây tiếng của thằng anh khiến nó cũng vui nó cười cười, uống thêm ngụm nước nữa nó hỏi bác:
- Vợ con bác đâu , bác?
- Ak? Bà ý ra ngoài chợ mua đồ chắc mới về tằm lúc thằng Cương về. Bác có đứa con gái kém tuổi con, đang học 12, nó đi chơi ở đâu từ trưa vẫn chưa về.
- Vâng, em nó học chắc cũng giỏi hả bác?- Nó hỏi.
Bác Trung thở dài, nét mặt khẽ nhăn lại, thoáng chút lo lắng:
- Không, nó ham chơi lắm, không biết năm sau thi đại học được không nữa cháu ạ.
- Vâng.- Nó cũng hiểu nỗi lo của bác, người cha nào chả thương con chứ, bố nó cũng nhiều lần lo cho nó như vậy rồi mà.
- Thôi bác ra ngoài kia trông nhé, mày cứ ngủ đi, không ai lấy đồ đâu mà lo cứ để cạnh đấy.
- Dạ, cảm ơn bác ạ!
- Ui giào ơi, Cảm ơn gì chứ, cứ coi như ở nhà đi cháu, nằm đấy, khi nào thằng Cương về bác gọi, nhìn mày bơ phờ quá rồi kìa.- Bác ấy nói, rồi bước ra phía cửa.
Nó nhẹ nhàng nằm xuống trong cái tiếng vù vù của chiếc quạt máy. Sảng khoái thật. Nó thiếp đi khi trong đầu nó lởn vởn một suy nghĩ. “Bác ấy thân thiện và tốt bụng thật, mong rằng ở đây ai cũng như vậy”…
***
- Nè anh gì ơi! Dậy…dậy anh ơi, tối rồi.!- Trước mặt nó bây giờ là một đứa con gái, xinh thật, tóc dài bồng bồng cong cong màu nâu, Còn xen vài lọn tím với đỏ chứ. Mắt nhỏ kẻ đậm nheo nheo lay nó. Chắc nó đang mơ gặp tiên nữ, mà sao tiên nữ nhuộm tóc nhỉ? Nó giật mình ngồi dậy trên chiếc ghế dài, với cái quạt máy vẫn đang quay vù vù, toả gió mát, để đỡ khó chịu vào cái mùa thu mà không khí hè, chưa chịu qua này, nó dụi mắt thắc mắc:
- Ơ, bạn là ai vậy?- Chắc chắn nhỏ không phải tiên, vì nó tỉnh rồi mà.
- Ak, em tên Tâm con bố Trung, bố bảo em vào gọi anh dậy.
- Vậy ak? Cảm ơn Tâm nhé!- Nó nhìn ra phía của sổ cũng tối rồi, trời thu mà như thế, chắc tầm này cũng muộn. Đưa cánh tay trái lên nhìn cổ tay, nơi chiếc đồng hồ cũ của nó, đang ngự trị thì thấy cũng 6 giờ rưỡi rồi, thảo nào nó thấy đói. Bụng nó cứ réo từ nãy giờ làm con nhỏ kia cứ che miệng tủm tỉm cười:
- Anh đói rồi hả?- Nhỏ hỏi hay thiệt cứ đi xong bị say như nó thử xem có đói không? Chắc nhỏ không biết nó phải đi một quãng đường dài để lên đây....
« Trước12345...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ