↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ăn ớt không?
- Thôi thôi…
- Hôm qua ghê lắm cơ mà?
- Xí, con trai mà nhớ dai thế?
- Ờ thôi, ăn tranh không?
- Có, lấy em 1 tép.
- Khỏi vắt sẵn rồi nè, đổ vào.- Nó đưa cho nhỏ cái thìa tranh thì nhỏ cầm mà mặt đỏ lừ. Quái lạ con này có ăn ớt đâu nhỉ? Nhỏ lí nhí:
- E…m cảm ơn…
- Uhm, mà sao thế?
- sao là sao ạ?- Nhỏ ngơ ngác.
- Mặt sao đỏ lựng thế kia?- Nó dứt lời mặt nhỏ lại đỏ thêm. Hay nhỏ bị sao rồi nhỉ?
- Không sa…o đâ…u anh.- Nhỏ cúi cúi xuống ăn.
- Uhm mệt thì về nha.
- Vâng.- Nó thích cái tính của nhỏ Tâm, đã ăn là tự nhiên, cứ tì tì không dữ ý, thô mà thật.
- Thôi ăn mau còn về đi học.- 6h30 rồi, nó nhìn cái đồng hồ ở quán.
- Vâng, – nhỏ ít nói hẳn đi.
.Ăn xong đứng dậy tính tiền, định trả cho nhỏ mà nhỏ lại không chịu, thành ra ai trả lấy, thì thôi anh đây đỡ tốn hehe.
Trên đường đi về thì đường bắt đầu đông người rồi, lại ầm ĩ nhức hết cả đầu, chắc tại nó chưa quen.
- Anh ơi- Nhỏ gọi nó.
- Gì?
- Em hỏi rồi, bố mẹ đồng ý anh ạ.
- Uhm tốt, thế tối bắt đầu nhé?
- Vâng hihi- Nhỏ lại tung tăng đi trước. Ở phía sau nó được chiêm ngưỡng cái gáy trắng ngần, lơ thơ vài sợi tóc lâu. Mà cũng kì thật, vừa ăn no xong mà nhỏ lại chạy nhảy được ngay, hay tại nhỏ chưa no, nghĩ đến thôi nó đã rùng mình vì tài ăn của nhỏ. Về đến nhà thì nhỏ lại với nó lại, chẳng lẽ được hôn tiếp sao, hehe chắc không phải:
- Anh ơi, đèo em đi học nha… – Thôi xong, lại kiếp culi rồi.
- Không, tự đi đi.
- Đi mà anh, em đang mệt mà.- Nhỏ Tâm giở cái bộ mặt mà dám chắc con trai ai nhìn cũng yêu ra. Nó đành xuôi xị:
- Thôi được rồi vào thay quần áo đi. Muộn rồi đấy.
- Vâng hihi- Nhỏ nhảy chân sáo đi vào, Nó chạy về nhà, mặc thêm cái quần dài vào. Cửa khóa, may mà nó đem theo chìa vì biết ông Cương đi làm rồi, ra đến cổng thì, gặp bác Trung:
- Đi đâu đấy M?
- Dạ cháu ra đèo em đi học ạ.
- Uhm phiền cháu quá. Đi đi tý về bác hỏi cái này.
- Vâng…
Chap 12:
Chắc bác ý hỏi vụ kèm nhỏ Tâm học đây mà, thôi kệ dù sao nó cũng muốn thưa chuyện với hai bác luôn. Ra đến nhà nhỏ thì thấy nhỏ ngồi sẵn trên xe rồi, tóc xoã ra to bồng bồng, lại vài cái lọn tím đỏ ý, sao mà nhìn ngứa mắt thế không biết. Hôm nay nhỏ lại mặt cái bộ áo dài giống hôm qua, thấy nó, nhỏ cười cười, trông dễ thương thật. Tiến lại gần nhỏ, thơm ghê, chả biết mùi gì.:
- Anh ơi đi đi… – Nhỏ gọi nó đưa cái mũ bảo hiểm.
- Uhm, đi.
Phóng xe đi trên đường, nó nhìn nhìn xung quanh, nhân mấy dịp này, tìm hiểu thêm đường phố HN tý, không đến lúc vào học thì hết thời gian. Mặc cho đằng sau là nhỏ hát mấy cái tiếng khỉ gì không rõ nữa, nó cũng im im. Đến trường thì lại vậy, nó đi xe nhỏ về, mà lạ lạ ở chỗ , cứ mỗi lần đến trường này là lại thấy lạnh sống lưng, không hiểu sao. Trên đường về thì cũng đỡ đỡ trời âm u âm u, không nắng như mấy hôm qua. Về nhà nhỏ trả xe, Thấy bác Tám đang nhặt rau:
- M đấy hả cháu?
- Vâng, cháu gửi bác cái xe.
- Ừ, cháu cứ để đấy.
- Dạ- Nó dắt cái xe vào trong mảnh sân.
- À M, bác bảo này.
- Dạ vâng…
- Tâm nó bảo cháu kèm nó học à?
- Vâng bác…
- Thế thì tốt quá, nhờ cháu cả nhé, bác đồng ý, sang năm thì rồi mà long bong quá cháu ạ.
- Dạ vâng cháu sẽ cố…
- Uhm bác cảm ơn…
- Dạ thôi cháu xin phép về phòng.
- Ừ…
Về đến cổng khu lại gặp bác Trung, Bác cũng đồng ý luôn, còn đề cập vấn đề học phí chứ, nhưng nó nhất quyết không nhận vì chỉ là giúp thôi chứ gia sư gì đâu:
- Vậy bác cảm ơn, có cháu tốt quá, bác bảo học thêm mà nó không chịu…
- Vâng, thôi cháu về phòng ạ…
- Uhm cháu về đi…
Qua phòng anh Sơn thì thấy, cả hai anh cùng ngồi. Lạ thật hai ông này, không đi làm gì nhỉ? Thấy nó 2 ông vẫy nó lại…
- Thấy chú muốn mua đàn? Cũng biết chơi hả M?- Anh Quốc hỏi.
- Khéo còn hay hơn mày.- Anh Sơn.
- Dạ, em cũng biết thôi anh…
- Thế chú xem cây này được không.- Xong anh chạy vào lấy một cây ghitar ra, trông cũng mới, đen tuyền, dây kim loại, nó cũng không thông thạo lắm, vì chỉ biết chơi, hình như acoustic guitar thì phải, vì hộp đàn hơi dẹt, nhìn phát là nó thích mê ngay.
- sao được không? hehe – Anh Quốc hỏi.
- Dạ đẹp quá anh.
- Muốn đàn thử không?
- Vâng em mượn… – Anh đưa cây đàn cho nó, chơi vài nốt cơ bản, điều nó cảm nhận được là âm thanh nghe cao hơn, mượt hơn so với những cây nhà bác Vũ.
- Cái này trước anh chơi ở quận, được người ta tặng, lâu rồi, nhưng anh có đàn lên không dùng đến.
- Dạ vâng, vậy cây này bao nhiêu vậy anh?- Nó hỏi luôn vì thích lắm rồi.
- Uhm đồ được tặng, nên anh lấy chú 1tr được thì mang về luôn…hehe. 1tr so với cây đàn này thật sự quá rẻ, nhưng với nó thì là một số tiền không hề nhỏ, chán quá, số tiền nó được cho cũng không phải nhiều, còn học phí nữa, khổ bố mẹ thật. Nhưng đam mê của nó đã chiến thắng, nó tự nhủ làm ngoài quán chắc cũng bù vào được. Ngồi suy nghĩ một lúc thì:
- Dạ được anh.- Nó rút ví đưa anh Quốc, xót quá. Cái thói quen đi đâu cũng cầm ví của nó, dù không có tiền.
- Uhm, đây chú cầm luôn đi. Mày vào lấy em nó cái bao đàn.- Anh Quốc quay sang anh Sơn.
- Ờ.
Nhận cây đàn trong tay mà những cái ý nghĩ vừa nãy đi đâu hết, chỉ còn lại trong đây nó một cái gì vui lắm, đam mê mà, ai chả vậy. Nó cảm ơn hai anh rồi đi về. Việc đầu tiên về đến phòng, là mở bao đàn ra đàn thử. Cảm xúc ùa về, nhưng cũng hơi buồn vì lại nhớ đến thời cấp 3 buồn tẻ. Chỉnh lại dây cho vừa , nó ngồi đàn lại bao nhiêu bản nhạc mà mình từng tập, lâu lâu lại cười hềnh hệch, ôi Sướng!!
Cứ ngồi như thế lâu ơi là lâu… Xem đồng hồ thì 10h hơn, khiếp 3 tiếng lận. Nó cất đàn vào bao rồi đi giặt quần áo. Gỡ gỡ giặt giặt rồi phơi phơi… Cũng thêm một lúc lâu nữa… Cắm cơm rồi đợi ông Cương về… Khoảng 11h rưỡi ông về, trông cái mặt tươi tươi:
- A cu M, thằng em yêu qui… – làm nó sởn hết da gà.
- Bộ ông trúng số hả?
- không hôm nay được thưởng thêm tiền lương vì làm tốt hehe. Mà đàn của ai kia?
- Của em, vừa mua của anh Quốc xong.
- Thế ak? Mua của nó thì ổn đấy, mày thử chơi chưa?
-Rồi anh ạ, tốt lắm.
- Uhm, mà bao nhiêu?
- 1 tr.
- Cũng rẻ nhưng, mà mày đủ tiền trả học phí không?
- Dạ các bác cho cũng nhiều, em tính cũng vừa mà anh. Còn đi làm thêm nữa.
- Uhm, thôi ăn cơm, hôm nay anh mày vui, mua được góc vịt, đun lại rồi chiến…hehe.
- Dạ để em đun cho…
Xong dọn cơm ra, ngồi xuống. Đang chuẩn bị ăn thì, nó chợt nhớ… Thôi chết, quên mất nhỏ Tâm…
Trời đánh tránh miếng ăn, đến miệng rồi còn phải đi đón nhỏ, lại đứng dậy lấy cái áo dài tay mặc vào:
- Em mượn xe nhá.
- Ăn cơm rồi, mày còn đi đâu thằng kia?
- Đi đón cái Tâm, sáng em đi xe nó mà trả rồi.
- Ờ thế à, héhé… Đón về luôn nhá, đừng la cà ở đâu…
- Nghĩ ai cũng như ông ý.- Nó lẩm bẩm. Dắt xe ra rồi nó phóng đi thẳng, chán quá, lần sau không đèo nữa, nó tự nhủ. Lúc sáng còn âm u chứ giờ thì cũng có nắng rồi tuy không gắt lắm nhưng cũng nóng. Giờ cũng 12h kém20 rồi, cũng gần chắc kịp. Đi trên đường mà cũng sốt ruột sợ nhỏ tan rồi, lại đợi, trưa nắng thế này…hazzj...