↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Chào bạn, Mình là Cường rất vui khi được gặp bạn.- Thằng đó chìa bàn tay to bành ra, nó bắt tay:
- Uhm mình tên M.
- Bạn làm việc gì vậy?
- Không mình sinh viên tỉnh lẻ lên đây học thôi.- Thằng đó quay qua nhỏ Tâm:
- Người yêu em đây sao?
- Uhm đúng đó, anh về đi…
Thằng đó bỗng nhiên phì cười, rồi quay xe đi để lại một câu:
- Để xem mối tình này được bao lâu, sinh viên tỉnh lẻ haha… – chắc thằng ý nghĩ nó nghèo, đúng nó nghèo thật, nhưng chỉ về vật chất thôi, còn nó giàu hơn thằng Cường về mọi mặt, loại như nó không có bố mẹ ra ngoài cái xã hội này sống 1 ngày thì năm sau mộ xanh cỏ. Nó khinh cái loại đó.
- Em xin lỗi… – Nhỏ lí nhí.
- Sao?
- Tự nhiên lôi anh vào chuyện này.
- Không có gì? Thế người yêu đâu không gọi nó ra?
- Người yêu nào? Em đã có đâu?
- Sao nãy bảo có?
- Thì lúc ấy không muốn đi với anh Cường lên bịa mà, tự nhiên anh lại đi ra, may thiệt đấy, em cảm ơn nha hihi.- Nghe những lời này nó cảm thấy vui vui, chả nhẽ nó thích nhỏ rồi chăng? Không đời nào, mới gặp được có một ngày thôi mà, chắc cũng chỉ là cảm giác trước bất kì đứa con gái đẹp nào thôi, con trai mà, ai chả vậy?
- Vậy à?
- Uhm, mà anh đi dạo thiệt hả?
- Thế nghĩ đi đâu mà đi bộ rồi ăn mặc như thế này?- quần đùi áo cộc, dép tông, thêm cái mũ đội ngược nữa thì y chang thằng bán vé số.
- Ừ ha hihi, mà nhìn cái chân anh nhẵn ghê?- Ôi ngại quá, chân nó cứ bé bé không có chút lông nào, mẹ nó còn bảo giống của con gái.
- Thì sao, bộ chân em không nhẵn ak?
- Hỏi kì ghê, nhẵn hơn anh là cái chắc.
- Thế còn thắc mắc gì nữa?
- Nhưng chân con trai thì phải có…
- Thôi nín, thế có đi cùng không?
- Có chứ, em lại đói rồi hihi…
- Ăn cơm chưa?
- Ăn rồi nhưng có chút mà.
- Sao không ăn nhiều vào?…
- Em ko thích ăn cơm?
- Thế 2 bác không nói gì ak?
- Không bố mẹ em dễ lắm.
- Uhm, à Mà nè.
- Sao anh?
- Bỏ tay ra được chưa, nóng quá.
- Úi hihi, em quên.- Nhỏ chắc ngại lên giật ra luôn
- Lợi dụng thì có.
- Xí, chả thèm.- Nhỏ bĩu bĩu cái môi.
- Ờ, thôi đi.
Nó vẫn thế, cứ chầm chậm mà đi. Nhỏ thì khác, nhảy nhót lúc thì đi trước nó cả đoạn dài, lúc thì tụt lại phía sau vì mải ngắm mấy cửa hàng quần áo, đúng là đồ con gái, bị nó bỏ lại thì í ới gọi nó, bảo đứng lại chờ. Chúng nó cứ thế đi thẳng men trên vỉa hè. Tối nay HN đẹp thật, trời đủ trăng và sao, mát mẻ, những cành cây đung đưa, dưới những ngọn đèn đường , làm cho bóng của chúng in trên đường cũng động đậy theo. Nhiều người cũng để ghế ngồi trước cửa nhà, chắc họ cũng thích cái không khí mát mẻ này như nó. Nó để ý thấy một vài ánh nhìn về phía mình, chẳng sao cả, cũng là con người mà, có gì lạ đâu chứ. Bỗng:
- Nè, anh đang nghĩ gì vậy?
- Kh…ô.ng, có nghĩ gì đâu.- Nó chợt tỉnh lại bước qua cái cảm xúc vừa rồi của mình. Nhỏ không nói gì nữa, vẻ mặt trầm ngâm. Không hiểu sao, bên cạnh nhỏ nó lại nói nhiều đến như vậy? Cái tính lầm lì im im của nó dường như mất đi khi bên cạnh nhỏ Tâm, thay vào đó là những câu trả lời rút gọn, câu hỏi rút gọn hay đến cả câu bông đùa cũng rút gọn nốt đến từ phía nó. Chả lẽ nhỏ đã làm nó thay đổi ư? Chắc không phải, có lẽ là do đây là người bạn thứ hai của nó sau thằng Long, vì bạn bè sẽ dễ nói chuyện hơn, sở dĩ nó như vậy là vì nó không có bạn thôi,
- Mà em nè.
- Sao anh?
- Em biết cửa hàng nào bán sim gần đây không?- Nó nhớ đến cái điện thoại đang nằm trong túi.
- Dạ biết, để làm gì anh, bộ anh có điện thoại rồi hở?
- Uhm có rồi.
- Đâu đưa em xem nào.
- Nè.- Rút con điện thoại mới ra đưa nhỏ. Nhỏ loay hoay lúc rồi phán:
- Được đấy chứ, có mạng lại còn nghe được nhạc có thẻ nhớ 1 ghi đàng hoàng nè.
- Là sao?
- Là anh có thể nghe được nhạc từ cái điện thoại này.
- Hay vậy hả, thế muốn nghe được phải làm sao?
- Thì phải cóp nhạc vào chứ sao?
- Ờ…ờ rắc rối quá, thôi mai tính sau giờ mua sim đã.
- Vào hàng kia kìa anh.- Nhỏ kéo nó đến một cửa hàng tạp hóa, có ghi đại lý sim thẻ.
- Ờ vào.- Một bác gái đi ra:
- Hai cháu mua gì?
- Lấy cháu cái sim bác.
- Sim gì cháu.- Chưa biết trả lời sao thì nhỏ nói.
- Dạ Viettel.
- Uhm, chờ bác chút.
- Vâng.- Nó trả lời, bác ấy quay vào, sau đó cầm bọc 1 đi ra, lục lục cả tập sim.
- Này cháu.
- dạ bao nhiêu tiền bác.
- 50 ngàn.
- Cháu gửi ạ.- May mà nó đem ví, thói quen của nó dù ví không có tiền bên trong, nhưng hôm nay có.
- Uhm bác xin.
Ra khỏi cửa hàng với cái sim mới, nó thấy vui vui, vội lắp vào máy kích hoạt. Được thưởng 65 ngàn trong tài khoản, thế là nó lãi đấy chứ.
- Anh này, nháy vào máy em đi.
- Để làm gì?
- Em lấy số, anh.
- Uhm, tự làm đi.- Nó đưa nhỏ cái điện thoại.Nhỏ lại hí hoáy.
- Xong rồi nè.- Danh bạ, một người đầu tiên ” Tâm kute “.
- Khiếp lưu tên nghe trái với sự thật vậy trời.
- Kệ em nha.
- Uhm thôi về.
- Khoan đã, sang kia đi anh.- Nhỏ chỉ vào một cái quán nướng lề đường nhỏ phía đối diện.
- Gì vậy? Đói thiệt hả?
- Chứ sao.- Nhỏ đẩy đẩy nó qua bên kia đường.
Ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh nó nhỏ kêu:
- Chị làm em 2 mực nướng vs lại 5 cá chỉ vàng nướng nha.
- Có ngay em ơi.
- Bộ ăn từ chiều không thấy chán hả?
- Chiều ăn bò mà, giờ ăn cá không chán hihi.- Chịu thua luôn với nhỏ ham ăn này rồi. Chỉ lạ một điều sao nhỏ không béo nhỉ? Lúc sau đồ ăn được bê ra, Nhỏ thì cứ xé xé chấm tương ớt ăn tỳ tỳ, nó lâu lâu mới xé 1 miếng nhai nhai, căn bản vẫn no với lại không thích lắm. Bỗng:
- Anh , chấm cái này ăn mới ngon nè.- Nhỏ chỉ chỉ bát tương ớt.
- Không thích, toàn phẩm màu á.- Mẹ nó bảo thế, nhà nó chả bao giờ mua tương ớt, nhà có cây ớt muốn cay cứ ra bứt. Ăn nhiều thành quen.
- Xì có mà không dám ý, con trai gì không ăn được cay.- Nhỏ Tâm kích đúng huyệt.
- Thế cơ ak, em ăn giỏi hen.
- Chứ sao, thi ăn cay không?- Á à, thách thức nó à? Được, đã thế cho nhỏ biết tay.
- Chơi luôn, đây không sợ nhá.
- Chị ơi cho em thêm ít tương…
- Không…
- Sao sợ rồi ak anh hihi.
- Chị ơi, có ớt tươi không em xin 2 quả.- Nhìn mặt nhỏ thoáng hốt.
- Đây nè em.- Chị bán hàng đưa cho nó. Nhìn mặt nhỏ nó nói:
- Sao sợ rồi ak em… – Nó trêu, nhại giống nhỏ.
- Không sợ.
- Để xem.- Nó bẻ đôi ra quết ruột vô 2 miếng cá, đưa cho nhỏ.
- Đứa nào kêu trước là thua nhé.
- Ok.- Nhỏ vẫn bình tĩnh được…
Chap 10:
Đã thế thì cho nhỏ biết thế nào là ăn cay luôn. Nó bẻ thêm lát ớt để lên miếng cá. Đến lúc này mặt nhỏ hơi biến sắc rồi:
- Ăn thế này có sao không anh?
- Sao là sao?
- Thì đau bụng đó.
- Chứ không phải sợ cay ak?- Nó kích, dường như đi với nhỏ, tính nó trẻ con đi thì phải, lạ ghê.
- Xí ai sợ, ăn nào.
- Ừ ăn đi.- Nó cho vào mồm nhai luôn, mặt không đổi sắc, cũng cay nhưng chưa bằng ớt nhà nó, nhỏ Tâm nhìn nó với ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Sao thế, hehe, không ăn được thì đưa đây.- Nó cười trêu nhỏ....