Duck hunt
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cappuccino 2.0 Full - Maximus

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Thì tao bảo tụi bây kua được thì kua mà có ép uổng gì đâu?
- Chứ về quê kì này có nhiêu đó thôi hả?
- Ừ thì còn nhưng đang phụ nội tao nấu bữa…
- À Phong ơi, bữa tối xong rồi đấy!
Chưa kịp nói hết câu, Ngọc Lan đã từ trong nhà bước ra nói dõng dạc làm tất cả mọi ánh nhìn đều chú ý vào nàng không chớp mắt.
Nàng đã thay đồ, chắc là mới vừa tắm xong cho nên bộ đồ năng động lúc sáng không còn nữa mà thay vào đó là một chiếc đầm liền màu xanh nhạt khiến nàng trở nên nổi bật giữa đám đông láo nháo. Khỏi phải nói, mặt thằng nào thằng nấy đều đờ đẫn trước đôi mắt đang tròn xoe xanh biếc ở trên kia.
Biết mình đang bị hố, Ngọc Lan rụt rè bước xuống cạnh tôi thỏ thẻ:
- Bạn của Phong hả?
- Ừ phải, tất cả đều là bạn của Phong đó!
Rồi nàng quay sang đám bạn tôi:
- Hì hì, cho mình xin lỗi chuyện lúc nãy nha! Mình là Lanna Dương, cũng là bạn của Phong đó!
- Úi trùi ui, bạn của Phong hả? Vậy cũng là bạn của tụi mình rồi, hế hế!
- Ừa, hì! Đây là lần đầu tiên mình về quê, rất mong sự chỉ dẫn của mấy bạn!
- Chậc, chuyện gì chứ, mấy chuyện này thì bạn cứ yên tâm, tụi tui là trùm ở đây mà!
- Dốc láo, có ngon vát xác qua bên Bình An B coi!
- Tao chưa nói hết, tao nói là trùm ở Đại An thôi chứ bộ!
- Úi xời, thế cũng nói! Hông biết nhục trước Lanna hả mạy?
- Thôi thôi tụi bây, giờ cũng trễ rồi về nhà tắm rửa thayđồ đi, ngày mai qua nhà thằng Phong cũng chẳng muộn.
Thằng Khánh vỗ tay đốc thúc cả đám ra về.
- Ủa, mai tụi bây qua nhà tao nữa hả?
- Chứ gì, lúc nãy nội mày dặn là có bạn mới về chơi, tụi tao phải dẫn cho biết đó biết đây!
- Ú chà, có cả hướng dẫn viên du lịch nữa ta?
- Giờ mày đêu với bố mày à?
- Ớ đâu, hề hề! Lâu ngày gặp lại mà cứ giãy đong đỏng cả lên!
- Ờ thôi , tụi tao về à! Mai tụi tao qua sớm đấy, đừng bắt tao phải đập cửa nữa!
- Uầy, rồi! Mai tụi tao rán dậy sớm vậy!
Thằng Khánh ra về, cả đám nhí nhố cũng về theo. Thi thoảng cũng có một vài thằng ngoái đầu nhìn lại một cách luyến tiếc nhưng nói chung là tụi nó đã ra về rồi. Đến giờ phút này, cả đám thằng Toàn, nhóm nữ và cả tôi nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa năm nào như năm nay tụi nó lại kéo đến đông như vậy, còn nhớ 2 năm trước chỉ có thằng Khánh, thằng Mậu là đến thăm khi tôi về quê mà thôi. Còn năm nay thì kéo cả đàn, hơn chục thằng là ít. Chắc có lẽ vì năm nay tụi nó nghe tôi dẫn bạn về chơi nên mới kéo đông đến thế. Âu thì cũng vì tò mò thôi, có thể hiểu được.
Nhưng Lam Ngọc thì không chịu hiểu như thế, nàng quả quyết:
- Ngày mai mà còn kéo đông thế này chắc tui không đi đâu!
- Ơ sao thế, vui mà!
- Vui cái nỗi gì, bộ Phong không thấy việc lúc nãy sao?
Nàng nhăn mặt cố nhắc cho tôi việc bị cả đám cưa cẩm lúc nãy.
- Ừ thì vậy nhưng cũng nể tình bọn nó tí xíu chứ!
- Không thích!
- Nhưng…
- Mà thôi, việc cũng qua rồi mọi người vào ăn tối đi, sẵn tiện nếm thử mấy món mình làm nha!
Ngọc Lan chủ động đánh sang chuyện khác để tránh làm mất hòa khí giữa tôi và Lam Ngọc.
Với lời đề nghị đó, thật không dễ để từ chối, nhất là khi mới về cả thảy đều nằm lăn ra ngủ chứ đâu có ăn trưa nên giờ này đói là lẽ dĩ nhiên. Và thế là lần lượt nhóm thằng Toàn và cả bên nữ đều kéo vào bếp phụ nội một tay dọn tất cả các món ăn tối lên bàn.
Nhưng quả thật là đáng ngạc nhiên, theo như tôi biết, Ngọc Lan chỉ nấu được các món Pháp và còn đang học ba mình nấu các món Việt, ấy thế mà trên bàn ăn toàn là những món thuần Việt quá ư là dân dã: cá cơm kho tiêu, cá rô khô tô, thịt ba chỉ kho, canh cải chua…bla bla bla…làm cả tôi lẫn những đứa khác phải há mồm kinh ngạc:
- Ú chà, mấy món này bà Lanna làm đó hả?
- Hì, nội chỉ mình làm, với lại lúc trước mình cũng học được từ ba mình một ít nên mới nấu được đó!
Đến đây nội tôi nói thêm vào:
- Cái Lan nó có khiếu lắm, mới chỉ sơ sơ thôi nó đã nấu được rồi, làm nội cứ nhớ đến thời còn trẻ cũng được cố mày chỉ như thế!
- Ủa, nội gọi Lanna là gì, con nghe không rõ!
Toàn phởn bỗng giật bắn buông đũa.
- Là Lan, Dương Ngọc Lan có phải không con!
- Dạ đúng ạ, hì hì!
- Cái gì, Lan á?
Cả đám con trai thằng Toàn há hốc chẳng biết mô tê thế nào. Nhưng nhanh chóng sau đó nàng đã hâm he:
- Con trai mấy người không được gọi mình bằng Ngọc Lan biết chưa?
- Ớ, chơi gì kì dzậy!
- Dzậy á, cấm tiệt!
Nhưng đột nhiên Toàn phởn quay sang tôi ộ lên:
- À…à! Thằng Phong…!
- Gì mày, tự nhiên lôi tao vào?
- Tao nhớ mày hồi đầu năm…cái lúc đi sinh nhật con Mai, mày có gọi Lan này Lan nọ khi thấy Lanna nè! Hề hề, thì ra…
- Gì mày, tao gọi hồi nào?
- Thôi, chú đừng chối bọn anh hiểu mà Khanh ha?
- Ờ, bọn tao hiểu mà, hế hế!
Ấy thế mà nội tôi lại châm thêm chút xăng:
- Đúng thật là ku Phong của nội có phước thiệt!
- Phải đó, ku Phong của nội có phước thiệt ha?
- Tụi mày có ăn không, tao ăn hết rán chịu à?
- Ớ hớ hớ, ăn chớ! Hông ăn đói sao mạy!
Bữa cứ tiếp diễn những chuỗi tình huống dở khóc dở cười như thế. Đây là ắc hẳn là bữa ăn vui nhất tôi từng có được, bữa ăn với những gương mặt thân thiết, bức ăn với tràn đấy tiếng cười và niềm vui. Nhưng đây vẫn chưa là tiết mục chính của tối nay. Mọi người có còn nhớ tôi đã từng kể rằng vào mỗi buổi tối bà tôi thường làm gì không? Nếu vẫn chưa nhớ ra thì tôi nhắc luôn cho nhanh vậy, theo như trước đây, cứ vào mỗi buổi tối sau bữa ăn bà tôi thường ngồi ở chiếc tràng kỷ trước phòng khách để kể cho tôi nghe những mẩu chuyện đời, truyện cổ tích hoặc có đôi khi lại là những câu truyện ma được người đời truyền tụng lại hoặc thậm chí là những chuyện rùng rợn ở ngôi trường cấp 2 của thằng Khánh từng học, ngôi trường nổi tiếng rợn người một thời ở thị trấn Chợ Lách.
Cứ mỗi lần như thế con nít trong xóm thường kéo đến khá đông để nghe bà kể truyện, trong đó nổi bật hơn hết chính là chị em nhỏ Nhung. Ngày nào cũng vậy, hai chị em nhỏ là người đến sớm nhất để giành cho được chỗ ngồi gần nội cũng như được rút vào lòng bà những khi bà kể đến những đoạn gây cấn nhất. Người cao tuổi là thế, tuy họ học không cao, thậm chí có những người chưa từng đi học nhưng họ luôn là một kho tàng ca dao, tục ngữ, những mẩu chuyện đời xưa khiến cho lớp trẻ chúng tôi phải thán phục về những hiểu biết của họ.
Nhưng hôm nay lạ quá, tôi chờ mãi nhưng chỉ có nhỏ Nhung đến mặc nhiên chẳng thấy con bé Linh đâu, hầu như sáng giờ tôi cũng chẳng thấy nó. Nếu như mọi năm là nó đã lăng xăng bên nhà nội tôi từ đời nào rồi. Điều đó khiến tôi phải tìm đến nhỏ Nhung:
- Này bà Nhung, em bà đâu rồi?
- Bé Linh à, nó đi Giồng Trôm rồi!
- Sặc, làm cái gì ở trên đó!
- Nó đi sang nhà thím năm Hưng phụ bán phở kiềm tiền!
- Ẹc, rồi chừng nào về?
- Hết hè!
- Ọc…! Còn nhỏ vậy mà phụ gì?
- Chả biết, lúc đầu ba mẹ cũng cản nó dữ lắm nhưng thấy nó làm quá nên thôi, cho nó đi đây đó thêm hiểu biết cũng được!
Nghe những lời nhỏ Nhung, trái tim tôi chợt thắt nghẹn. Con bé Linh không nói đùa với tôi, những lời nó nói lúc chia tay tôi hồi tết đều là thật rằng nó sẽ đi đến một nơi nào đó và khiến cho tôi không còn e dè nó nữa. Tất cả là do tôi không biết ăn nói nên mới làm nó trở nên như thế. Con bé Linh vốn rất nhỏng nhẽo, không biết ở trên đó nó có chịu nổi không khi hằng ngày phải phụ bán phở cực nhọc, một việc làm quá sức với một cô bé 14 tuổi.
- Ê Phong, nội bắt đầu kể chuyện rồi mày! Có vào mau không thì bảo?
Tiếng thằng Toàn vọng ra cắt đi dòng suy nghĩ của tôi....
« Trước1...7980818283...113Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ