↓↓ Đọc Truyện Cappuccino 2.0 Full - Maximus
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Coi như bước đầu đã xong rồi! Thằng Nghĩa nó không nhận ra mày! Chỉ cần mày làm tốt nhiệm vụ ngày mai nữa là xong!
- Ừ, tao biết rồi! Bye mày, tao về trước nhé!
- Ừ, bye!
Chương 98.1:
Làm thân cận bảo vệ cho thằng nghĩa cũng không phải là khó nhưng chắc là sẽ mệt bởi vì với cái tính ngông cuồng của mình, ắc hẳn sẽ có rất nhiều kẻ thù trong và ngoài trường muốn lăm le oánh cho nó bầm dập. Đúng là làm người xấu tuy có sống dai thật nhưng cuộc đời sẽ không suông sẻ tý nào, nhất là đối với thằng Nghĩa này, tuy tôi không biết nó sẽ vênh váo được bao lâu nhưng tôi biết kết cục của nó sẽ không bao giờ tốt lành, vì chính tay tôi sẽ dìm nó xuống tận đáy xã hội.
Nhưng việc đó chắc vẫn còn xa lắm, vì bây giờ tôi chỉ đang thử việc với nó, nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kì này tôi sẽ được nó tin dùng còn không thì coi như công bỏ học đổ sông đổ biển. Nhưng với thành tựu hơn mười năm học võ của mình tôi tin chắc sẽ dễ vượt qua thôi, dù gì mấy thằng ở chỗ sân cát này toàn là những thằng trẻ trâu đi đá banh, thả diều. Cùng lắm là mấy thằng to xác, mập ục có tý sức thích làm đại ca chứ chẳng bao giờ có kì nhân dị sĩ ở đây cả.
Dựng xe đợi gần sân cát một lúc lâu, thằng Nghĩa cũng đi bộ lỉnh kỉnh ngang đấy. Ngay tức khắc, có 2 thằng từ sân cát chạy ra chặn đường thằng Nghĩa. Hai bọn nó có vẻ dữ dằn lắm, cứ liên tục chỉ vào mặt thằng Nghĩa như đang chửi rủa điều gì đó, còn thằng Nghĩa thì vẫn thản nhiên đáp chuyện lại.
Chừng lúc sau như chịu hết nổi cái thói vênh váo của thằng Nghĩa, tụi nó tức tối xách cổ áo nó lên chuẩn bị đánh đến nơi. Chỉ chờ có thế, tôi kéo chiếc nón kết sụp xuống để che mặt rồi chạy đến bẻ tay của thằng kia khỏi cổ áo của thằng Nghĩa rồi bồi thêm một đấm thằng vào ngực khiến nó thoái lui:
- Mày là thằng nào, sao dám xen vào chuyện của tụi tao?
Khi giọng nói đó cất lên tôi chợt giật thót lia mắt nhìn hai thằng đó. Không thể lầm vào đâu được đó chính là thằng Bình với thằng Tú. Sao hai tụi nó lại kiếm chuyện với thằng Nghĩa chứ? Bây giờ tôi biết làm sao đây, tôi không thể xuống tay với anh em chí cốt hơn 5 năm của mình được. Nhưng đứng trước việc phải bảo vệ thằng Nghĩa, tôi không thể không đánh.
Bí cách tôi, tôi tìm kế hoãn binh làm khác tiếng mình:
- Tụi bây làm làm gì mà đánh người này!
- Thằng đó làm bạn của tụi tao bị đuổi học, không tìm nó thanh toán thì tìm ai! Mày tốt nhất nên tránh ra một bên đi!
Mặc dù cảm thấy rất vui vì tụi bạn của mình đi trả thù cho mình, nhưng trong tình cảnh này tôi hoàn toàn không muốn chút nào. Cú đấm vào ngực của nó lúc nãy tôi còn cảm thấy xót tay, huống hồ chi một lát đây nếu tụi nó không chịu lui, tôi sẽ đánh thật, mà đánh thật thì thế nào cũng có chấn thương xảy ra, tôi không thể lựa chọn khác.
- Giờ mày sao? Có tránh ra cho tụi tao xử thằng kia không?
- Tụi bây về đi, trước khi quá muộn!
- Láo à?
Vừa nói thằng Bình vung đấm lao đến tôi nhanh như cắt.
Hai thằng này đã đi chinh chiến với thằng Huy nhiều năm nên rất có kinh nghiệm thực chiến, đã biệt là thằng Bình, khi lao vào tôi nó đều nhắm những chỗ hiểm mà đấm đá túi bụi vào như mặt, bụng, hông làm tôi khá chậc vật để đỡ đòn. Đã thế lại cộng thêm thằng Tú rất giỏi việc yểm trợ nên hai thằng nó cứ liên tục thay phiên nhau công kích làm tôi trúng đòn vào ngực chới với bước lui.
- Sao thế, không xử được à? Cần anh mày gọi thằng Vũ đến phụ không?
Thằng Nghĩa tặc lưỡi khiêu khích tôi.
- Không đâu, hai thằng này một mình em thôi!
Điều đầu tiên khi bị đánh hội đồng là phải nhấm vào thằng chủ chốt mà đánh. Nếu không thì phải đánh thằng yếu hơn để loại bỏ càng nhiều đối thủ càng tốt. Hai thằng Bình và Tú không có thằng nào là chủ chốt cả cho nên tôi lựa chon cách thứ hai, đánh thằng yếu hơn, đó là thằng Tú.
Khi hai thằng lao vào, tôi liền gồng người chịu một đòn từ thằng Bình vào vai rồi thuận đà hất mạnh nó bật lùi về sau trực tiếp vô hiệu hóa nó được một khoảng thời gian. Trong 1 tích tắc đó, tôi nắm ghì lấy tay của thằng Tú, lợi dụng đà đấm tới của nó kèo giật về tọng vào ngực nó một đấm mạnh khiến nó bật lùi ngã bệt ra đất.
Chỉ ngay sau đó, thằng Bình lại lao lên. Nhưng lần này không có sự hậu thuẫn của thằng Tú, những đòn đánh của nó nhìn lạc lõng, không có một chút đe dọa nào đối với tôi. Nó tung bao nhiều đòn, tôi đánh bật ra bấy nhiêu, tiếng tay khua nghe đến chát chúa.
Nhưng thằng Bình không tấn công được lâu. Những đòn đánh của nó đã thấm mệt nên dần mất tốc độ. Chỉ chờ có thế, tôi đánh một đòn nhá vào bụng rồi nhanh chóng rụt về làm nó hoảng hồn đưa tay xuống dưới che chắn nhưng ngay sau đó tôi tọng ngay vào mặt nó một đấm tối trời khiến nó bước vài bước về sau ngồi bệt xuống đất thở dốc.
- Mày…loại võ của mày đánh sao giống thằng…
“Chát…”
Tôi hoảng hồn lao đến tát thằng Tú một bợp tai khiến nó ôm mặt lăn cù ra đất.
Nhất định là đánh nhau với tôi đã lâu, bọn nó đã quen những chiêu thức tôi thường dùng nên khi tôi đánh, bọn nó đã nhanh chóng nhận ra ngay. Nếu lúc nãy tôi không phản ứng kịp thời chặn thằng Tú lại thì chắc nó đã làm lộ tôi ra rồi cũng nên.
Xét thấy người bu ngày một động nên tôi lấy cớ đó dẫn dụ thằng Nghĩa đi chỗ khác để tránh đêm dài lắm mộng:
- Bọn nó đã bị em hạ gục hết rồi đấy anh, bây giờ anh đi đi để tránh người ta dị nghị!
- Ờ hề hề, chú mày đánh khá đấy! Chiều mai đến quán cà phê cũ gặp anh mày nhá!
- Dạ được, em nhớ rồi!
Thằng Nghĩa bước đi, tôi cũng dong xe nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Để lại thằng Bình và thằng Tú vẫn ngồi thẫn thờ ở sân cát mà chưa hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình và cả cái người bịt khẩu trang kín mặt là tôi. Chắc chắn tụi nó sẽ rất đau, nhưng tôi bắt buộc phải làm thế, chắc chắn tôi sẽ đền bù lại với bọn nó sau khi kế hoạch thành công.
- Thằng Nghĩa thế nào rồi, nó có nói gì đến mày không?
Đi được một lúc, thằng Vũ bỗng từ đằng sau sánh ngang xe tôi.
- Mày lúc nãy chắc đã quan sát thấy rồi đấy! Tao đánh hai thấy đó, thằng Nghĩa khen tao làm tốt và hẹn chiều mai đến gặp nó!
- Thế thì mày thành công rồi đấy, nó có lẽ đã chịu thu nạp mày! Bước đầu kế hoạch như vậy đã thành công rồi!
- Thế bây giờ tao làm gì tiếp đây?
Nói đoạn nó móc trong túi ra một chiếc điện thoại và một cái máy ghi âm đưa tôi.
- Bây giờ mày đã là thân cận của nó. Chắc chắn mày sẽ được nó dẫn đi thực hiện mấy việc quan trọng. Mày dùng hai cái này để ghi lại làm bằng chứng đi, sẽ rất hữu dụng đấy!
- Được tao biết rồi!
- Ờ, vậy tao về đây! Có gì nhớ nhắn tin cho tao biết để kịp thời ứng biến, đừng tự ý hành động một mình đấy! Chúc mày may mắn!
Nó kéo nón, dong xe quành ngược trở về đường cũ
Cầm hai cái máy trong tay, tôi không biết là sẽ làm được gì với chúng. Thứ nhất tôi vẫn chưa rành về những thiết bị thế này, thứ hai là không biết thằng Nghĩa có dẫn tôi đi thực hiện những việc quan trọng hay không vì tôi chỉ mới được nó nhận vào, chắc chắn là sẽ cần có một thời gian để nó hoàn toàn tin tưởng tôi.
Nhưng xem ra tôi đã quá lo xa về điều đó, trong suốt những cuộc vui của nó ngoài trường, tôi đều có mặt và chứng kiến tất cả. Nhưng đó không phải là những điều tôi cần, tất cả những nơi nó dẫn tôi đến chỉ lanh quanh vài tiệm cà phê nhỏ và những hoạt động nó thường thực hiện chỉ là ngồi tán phím với đám lâu la bên ngoài chứ không hề thực hiện một vụ bất chính nào khác.
Ngày thứ nhất của kế hoạch, tôi chỉ quay được cảnh nó đi đánh bài ăn tiền với mấy thằng khác qua chiếc điện thoại được cố định trong túi áo có đục một lổ nhỏ đủ để camera của điện thoại xuyên qua....