Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cappuccino 2.0 Full - Maximus

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Và thế, từng đứa từng đứa được cô đọc tên lên trong danh sách tham gia trò chơi làm tụi nó cứ tối xầm mặt mày lại y như xuống địa ngục vậy.
Nhưng đó không phải nỗi lo lớn của lớp.
Những đứa làm biếng còn có cách làm nó phải vâng lệnh. Còn về việc sỉ số nam của lớp tôi quá ít mới là nỗi lo đáng quan ngại. Bởi lẽ nếu lực lượng nam không đông sẽ rất khó khăn trong khâu dựng trại cũng như tham gia các trò chơi cần nhiều thể lực. Chẳng hạn như môn kéo co, quy định trò chơi phải 5 nam 5 nữ, nhưng lớp tôi chỉ có 3 nam thì làm sao có thể tham gia được. Vô hình chung thì coi như lớp tôi phải chịu thiệt thòi về cái khoản thiếu người đó rồi.
Trong tình cảnh khó khăn thế, bỗng dưng thằng Toàn giơ tay lên góp ý:
- Cô ơi, lớp mình có nhờ người tham gia hộ được không ạ?
- À, hình như là được! Thầy hiệu trưởng có nói với lớp mình là nếu thấy không đủ lực lượng thì có thể nhờ người những cũng phải trong độ tuổi của chúng ta.
Vừa nghe, cả lớp lại nhao nhao cả lên. Nhưng đa số là những ý kiến bất mãn về điều kiện thầy đưa ra là phải bằng tuổi với chúng tôi. Vì nếu như thế chúng tôi phải tìm một học sinh bằng tuổi mình, nhưng họ cũng phải cắm trại nữa chứ đâu phải chỉ có riêng trường tôi. Việc đó coi như bất khả thi.
Lớp tôi lại một lần nữa chìm vào im lặng. Còn thằng Toàn thì vẫn nhăn trán suy nghĩ, xem chừng nó vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi biết nó là một thằng đầy mưu mẹo, cái đầu của nó không biết chưa bao nhiêu kế sách trong ấy từ tán gái, giải vây, cho đến giúp đỡ tôi nó điều tự nghĩ cách. Nó cũng thông minh như Ngọc Lan nhưng xem chừng nàng cũng phải chào thua trước cái đầu quỷ quyệt như thằng Toàn.
Còn nhớ lúc trước vào giờ ra chơi lớp tôi thường tổ chức chơi ca rô, tôi thì thường thắng đa số mấy nhỏ con gái trong lớp, ngày cả Lam Ngọc, bé Phương còn phải chơi thua tôi về khoảng này. Nhưng tôi lại chẳng bao giờ thắng nổi Ngọc Lan, từng nước đi của em nước nào cũng là nước tối hậu. Cứ tưởng nàng đã là người chơi carô giỏi nhất lớp rồi thì thằng Toàn này lại nhảy vào. Kỹ thuật chơi của nó phải gọi là thượng đẳng, nó không trực tiếp dồn Ngọc Lan vào thế bí phải chống đỡ mà từ từ vạch ra một cái bẫy để nàng mắc phải. Dù có cẩn trọng đến đâu Ngọc Lan vẫn chẳng thế nào thoát khỏi cái bẫy của nó.
Cho nên nếu thằng Toàn không nghĩ ra được cách nào thì làm sao tôi lại nghĩ ra được, thậm chí cả lớp cũng chẳng ai nghĩ ra được.
Chừng một lúc sau thằng Toàn đột nhiên đập bàn, đứng phắt dậy tỏ vẻ rất khoái chí:
- Cô ơi, có cách rồi!
- Cách gì thế em?
- Dạ, em có một đám bạn chừng ba người bằng tuổi nhau, họ giờ đang rảnh lắm ạ!
- Thế thì hay quá, em khẩn trương đi hỏi 3 người đó dùm cô nhé!
- Dạ, không thành vấn đề!
Rồi cô đứng lên thông báo dõng dạc cho cả lớp:
- Hôm nay việc phân công tham gia trò chơi coi như đã hoàn tất, chỉ còn trông vào 3 người bạn của Nhật Toàn thôi, nếu được chúng ta sẽ đăng kí thêm môn kéo co nữa là ổn thỏa. Mấy em còn ý kiến gì không?
- Dạ không?
- Được rồi , các em về!
Lần nay thì quả đúng là tôi phục thằng Toàn thật, dù tính huống có khó cách mấy nó cũng nghĩ ra cách giải quyết triệt để. Nhưng chỉ có điều là 3 người bạn của nó là thằng nào, ngay cả tôi cũng chưa biết. Nó mới chuyển từ Đà Lạt về, chẳng lẽ là bạn của nó từ Đà Lạt xuống chơi sao, như thế hơi phi lí, 26/3 người ta không cắm trại thì vẫn tiếp tục học chứ đâu có anh rảnh rang xuống Sài Gòn lam gì.
Bí cách tôi bèn quay sang thằng Toàn khi nó đang dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về:
- Ê mày, 3 thằng bạn của mày là ai thế, tao có quen không?
- Trời, thì thằng Huy chứ ai? Mày hỏi lạ!
- Sặc, rồi mày có hỏi nó chưa mà tuyên bố ghê vậy?
- Chưa như mà chắc mấy thằng đó thế nào cũng đồng ý thôi, nếu không thì tao cũng có cách dự phòng mà!
- Dự phòng thế nào?
Tuy nhiên nó chẳng nói, chỉ giục tôi:
- Thôi, mày đi theo tao qua bàn chuyện với hai nhỏ Lanna với Lam Ngọc cái đã
- Gì, liên quan đến hai người đó nữa?
- Thì cứ đi, tao có bảo mày đi chết đâu!
Nó kéo tôi cùng với bé Phương đi đến bàn đầu nơi Ngọc Lan và Lam Ngọc đang thảo luận chuyện cắm trại với nhau.
- Nè, hai bà thảo luận xong chưa?
- Cũng gần xong rồi, việc còn lại là tùy vào ông đấy!
- Việc đó thì khỏi lo!
- Nhưng lớp mình có 3 nam, ông tính thế nào?
- Thì như lúc nãy tui nói đó, tui sẽ đi hỏi 3 thằng bạn của tui! Nếu nó đồng ý thì ngọt!
- Vậy thì ông hỏi mau đi, cuối tuần nay là nộp danh sách cho trường rồi!
- Uầy, còn phải nhờ vào sự giúpđỡ của hai người nữa!
Vừa nghe, cả Lan và Ngọc đều trố mắt:
- Việc gì thế, nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ?
- Hề hề, cũng hông có gì! Chỉ là chiều nay hai bà làm ơn kiếm bộ nào gợi cảm mặc vào theo tui với thằng Phong qua nhà thằng Huy bàn chuyện.
- Chách…
Nó chỉ vừa kịp nói xong thì Lam Ngọc đã nổi đóa cung tay định đấm vào ngực của nó một cái. May sao nhờ vào phản xạ mà nó né được:
- Gì thế bà Ngọc, sao tự nhiên đánh tui?
- Phải đó Ngọc à, chuyện gì cũng phải bình tĩnh!
Bé Phương cũng chen vào đứng giữa hai người.
- Hừ, như thế mà bình tĩnh gì! Tự nhiên kêu tôi với Ngọc Lan ăn mặc hở hang sang nhà người ta là sao? Định làm tú ông à?
- Không phải, bà hiểu lầm rồi! Đó chỉ là phương ánh dự phòng thôi!
- Là như thế nào?
- Thôi được rồi, tui chỉ nói một lần thôi đó nghen, mọi người nghe kĩ đây…
Cuối cùng thì sao một lúc suy nghĩ Lam Ngọc cũng đồng ý thực hiện theo kế hoạch dự phòng của thằng Toàn. Còn Ngọc Lan thì khỏi phải thuyết phục gì, ngày thường nàng vẫn mặc thế, thậm chí nếu ở một mình tôi chẳng biết nàng sẽ mặc gì nữa.
Nhưng có vẻ Lam Ngọc vẫn còn khó chịu lắm. Đi chung dọc hành lang mà trán nàng nhăn cứ như khỉ cắn ớt. Đồ rằng thằng nào mà lại gần nàng lúc này có nước bị phanh xác chứ chẳng chơi. Mà lỡ kéo Lam Ngọc vào việc này rồi bỏ mặc cũng chẳng đặng nên tôi lấm lét đến gần nàng bắt chuyện:
- À Ngọc này, nếu không thích thì Ngọc không tham gia cũng được, một mình Lanna chắc được rồi mà!
- Hừm, không sao! Đã hứa thì phải làm, vả lại việc này cũng không phải quá đáng gì!
- Chắc chứ hả?
- Phong đang nghi ngờ Ngọc đấy à?
- Thôi thôi, có chuyện đó cũng cãi nhau nữa, hè hè!
Ngọc Lan cười xòa chen vào giữa hai chúng tôi.
Lúc nãy sau khi bàn chuyện xong thằng Toàn với bé Phương đã xin về trước để lại tôi với hai người con gái như thế này. Cái thằng khốn đó nó cố tình chơi tôi mà, biết lâm vào tình cảnh như thế này tôi sẽ bị nốc ao bất cứ lúc nào. Cho nên từ nãy đến giờ tôi cứ e dè đi sau hai người đó cho đến khi bắt chuyện với Lam Ngọc thì tất cả đã nhập cuộc.
- Dù gì tụi mình cũng đâu cần phải mặc hở hàng đâu, chỉ tìm bộ nào mặc cho dễ thương là được!
Ngọc Lan nheo mắt tán chuyện với Lam Ngọc.
- Ừ, thế mình mới tham gia chứ như cha Toàn nói lúc nãy thì đã bỏ về từ lúc nào rồi!
- Hè hè, bạn nguyên tắc quá đấy thôi, tự do hơn chút đi nào!
- Không được! Tính của mình đã thế từ lúc nhỏ, không thể thay đổi một sớm một chiều được!
Lam Ngọc vừa nói vừa lườm tối muốn cháy mặt, vẻ như nàng đang ám chỉ tôi đã gây ra chuyện này cho nàng vậy.
Thế nhưng Ngọc Lan vẫn cười khì đảnh sang chuyện khác:
- Mà nhà Ngọc có bộ đầm nào không, vai trần thì càng tốt!
- Có…à không, không có bộ nào cả!
- Hì hì, vậy qua nhà mình đi, mình cho bạn thử vài bộ! Sẵn ăn trưa ở nhà mình luôn!
- Thế có tiện không?
- Gì chứ, chỉ cần Ngọc đồng ý là tiện nốt! Tạm biết Phong nhé, Mình với Ngọc đi trước đây, lát gặp lại!...
« Trước1...2526272829...113Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ