pacman, rainbows, and roller s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Cappuccino 2.0 Full - Maximus

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nhưng vào lúc đó, trong đầu tôi còn đang mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng nên chẳng còn để tâm nhiều nữa, những suy nghĩ về hành động bỏ chạy của Lam Ngọc. Có phải là do em ngượng ngùn khi gặp tôi, hay là do em đang gấp việc gì đó hoặc cũng có thể em thực sự muốn tránh mặt tôi…
Xuân hết xuân đi
Người buồn man mác
Tình hết tình đi.
Người ngủ không yên.
Xưa ta trao ước
Nay ta lỡ hẹn
Mảnh tình còn đó
Nợ mãi khôn nguôi.
Chương 79:
- Nè, lẹ lên! Người ta sắp tới đón rồi đấy!
Tôi lều bều nhắc nhở hai chị em con nhỏ Nhung mau chóng thu xếp đồ đạc. Bây giờ đã là mùng 9 rồi, đã đến lúc hai chị em nhỏ trở về quê tiếp tục việc học của mình. Nhưng họ y như nhưng cô gái khác, đều chuẩn bị đồ đạc lâu ơi là lâu. Từ nãy đến giờ đã hơn nửa tiếng rồi mà hai chị em vẫn chưa ra khỏi phòng. Lúc nãy nhà xe đã gọi điện thông báo họ sẽ đến rước sớm mà kiểu này thì chắc bị họ mắng vốn mất thôi.
Chừng ít lâu sau đó, sau khi tôi gọi khan cả cổ thì hai chị em mới chịu lò mò đi xuống. Cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm đầy dao kéo như muốn giết tôi tới nơi:
- Hừ, chỗ con gái người ta chuẩn bị đồ cứ kêu réo om sòm!
- Uầy thì xe đò chuẩn bị tới rồi, mắc công để người ta chờ nữa!
Bỗng con bé Linh nhăn mũi:
- Hu, bộ anh muốn đuổi tụi em à?
- Đâu, thì chậc…!
- Chắc vậy chứ gì, ông đâu nghĩ tốt lành gì cho tụi tui!
- Bậy, làm gì có chuyện đó! Nếu không mấy ngày qua tui dẫn hai người đi chơi làm gì chứ!
Nhỏ Nhung nghe thế khẽ chẹp miệng rồi nói vu vi:
- Thôi được rồi! Tạm tin ông lần này vậy!
Cũng vừa lúc đó tiếng xe dừng ở ngoài cổng cộng với tiếng kèn vang lên inh ỏi làm bọn tôi chợt giật mình.
Xe khách đón hai chị em đã tới nơi.
Tôi tất bật xách hộ va li túi xách của hai chị em ra ngoài xe. Còn nhỏ Nhung chỉ việc ngồi trên xe chấc hành lí do tôi đưa lên thôi. Mà công nhận đồ của hai chị em cũng nhiều thật. Lên đây chơi có nữa tháng mà tưởng như gom lên để ở suốt nguyên năm vậy, va li nào va li nấy nặng chịt, to đùng. Mấy người đi chung xe nhìn còn hãi. Nhưng sau khi đã xếp xong hành lí, trên chỗ ngồi chỉ có một mình nhỏ Nhung, còn con bé Linh thì chẳng thấy đâu cả. Nhớ lại lúc dọn hành lí con bé vẫn còn trong nhà nên tôi hối hả chạy vào.
Vừa đến nơi thì thấy con bé đã chạy tót từ cầu thang xuống, sắc mặt có vẻ lắm lét. Nhưng quan trọng hơn là hình như nó đang giấu thứ gì đó trong áo, tôi cũng không chắc lắm nhưng thấy điệu bộ khom lưng, tay ôm khư khư vào người như thế tôi cũng sinh nghi nên bèn chặn con bé lại hỏi:
- Nè, làm gì hớt hải vậy? Đang giấu thứ gì đó?
- Đâu có đâu, em bỏ quên đồ nên chạy lên phòng lấy thôi!
- Có thiệt không, sao thấy lấm la lấm lét thế này?
- Thiệt mà! Anh cứ đa nghi!
Cũng vừa lúc đó tiếng tài xế xe giục chúng tôi sửa soạn đồ lên đường đã vang lên bên ngoài cổng làm tôi chẳng có thời gian để hỏi con bé nữa nên đành dắt nó ra ngoài để lên xe. Nhưng cứ mỗi bước chân tôi lại cảm thấy càng nặng. Nguyên nhân không phải do tôi lười biếng đến nỗi không nhấc chân lên được, đó là do con bé Linh.
Càng đi nó càng chậm bước, mặt của nó cứ cúi xuống đất trông chẳng nhìn rõ nữa. Thấy lạ nên tôi quay lại:
- Nè đi mau đi, người ta giục tới nơi rồi!
Tuy nhiên nó chẳng nói gì, chỉ khẽ nấc lên từng cơn hối hả. Một tay nó siết chặt lấy tay tôi, một tay nó đưa lên quệt đi quệt lại một thứ gì đó trên mặt.
Tôi cũng tò mò lắm, nên cuối xuống ngước lên mặt nó. Chỉ mới vừa ngước lên, những giọt nước ấm nóng đã rơi trên mặt tôi. Nó nhỏ giọt cứ y như một chiếc vòi nước bị hư van. Nhưng không tốn bao lâu để tôi nhận ra được, đó là nước mắt của bé Linh.
Con bé đang khóc trước mặt tôi, chắc nó đã kiềm nén rất nhiều mới không bật thành tiếng. Nhìn con bé bây giờ tôi thấy thương lắm, cứ muốn ôm nó vào lòng để dỗ dành nhưng lí trí đã kịp ghì tôi lại khỏi ý muốn táo bạo đó và đổi lại chỉ là một câu hỏi gượng gạo:
- Này, bé Linh! Em đang…khóc đấy à?
Con bé chẳng nói gì, cứ tiếp tục khóc trong khi lòng tôi cứ nóng dần lên như lửa đốt.
- Nè, vì sao em khóc vậy?
Tôi kiên nhẫn hỏi nó thêm một câu nữa nhưng tình hình vẫn thế, con bé vẫn cúi mặt khóc dù cho tôi có gặn hỏi bao nhiêu câu.
Bên ngoài người ta đang giục như chạy giặc, còn con bé cứ đứng khóc mãi nên tôi cũng hơi bực. Thế nên tôi thở hắc ra rồi gắt nhẹ với con bé:
- Hùm, nếu em không nói vì sao thì anh chẳng còn kiên nhẫn nữa đâu! Tự tay anh sẽ lôi em ra xe đấy!
- Đồ ác độc!
Đến đây con bé bỗng dưng trừng mắt nhìn tôi như đang oán hận một điều gì đó. Nó nghiến răng để không bật thành tiếng khóc nhưng hai hàng nước mắt nó cứ chảy dài xuống má.
- Anh ác lắm anh biết không?
- Anh sao?
- Đã hai năm rồi em mới gặp lại anh, lên đây chơi mới hơn nửa tháng đã phải về quê! Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?
- Anh…
- Hai năm trước mỗi khi về quê anh đều chơi chung với em, nhưng khi em lên đây sao anh lại cố ý lản tránh em vậy?
- Việc này…
Quả thật trong hơn nửa tháng qua, mặc dầu tôi luôn chiều theo ý con bé đi chơi với nó nhưng chưa một lần nào tôi để nó choàng tay, bá vai hay ôm cổ cả. Chẳng phải tôi ghét bỏ gì nó mà là vì nó đã lớn. So với 2 năm trước đây nó đã lớn thực sự, không còn là một cô bé nhem nhuốt bùn sình nữa. Nên mặc nhiên những đụng chạm da thịt với con bé cứ khiến tôi thấy đỏ mặt, tim đập liên hồi. Thử hỏi như thế thì làm sao tôi có thể gần gũi với con bé được đây.
Vì vậy, trước đôi mắt đen loáy của con bé, tôi chẳng thể nào nói ra lí do đó được. Chỉ biết im lìm như khúc gỗ trụi sau đám cháy rừng dữ dội đi ngang.
Con bé vẫn nhìn tôi, lời nói của nó càng trở nên chua chát:
- Sao, anh còn gì để nói không! Sự thật là anh đang ghét bỏ em?
- Em đừng nói nữa Diễm Linh, không phải như thế đâu!
- Chứ anh đã làm gì trong suốt hơn nửa tháng qua, lẩn tránh em?
- Đừng bắt anh phải nói ra sự thật mà!
- Anh thì có gì để nói chứ, toàn bộ sự thật chỉ có thế! Anh đang ghé…
Chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, tôi đánh bạo ôm con bé vào lòng khi con bé còn chưa dứt câu. Lúc đầu con bé giãy giụa, cắn tôi đau lắm. Nhưng về sau có vẻ nó đã kiệt sức nên dần buông xuôi, khóc thúc thít ướt cả ngực áo tôi.
Thấy nó có vẻ đã trấn tĩnh, tôi mới nhẹ giọng thủ thỉ vào tai nó:
- Thực sự thì anh chẳng ghét bỏ gì em cả, mà là vì em đã lớn rồi bé Linh à?
Vừa nghe con bé đã ngước lên nhìn tôi kinh ngạc. Tôi cười nhẹ trấn an rồi tiếp tục nói:
- Em biết không, trong hai năm qua em đã thay đổi khá nhiều. Em không còn là một cô bé mặt mày tèm lem tuốt luốt như hồi trước nữa, em bây giờ đã là một cô gái rất xinh đẹp! – Rồi tôi mỉm cười xoa đầu nó – Chính vì thế nên anh mới ngại tiếp xúc với em đó bé Linh ạ!
Nghe đến đây nó chẳng nói gì cả. Vẫn tiếp tục cúi mắt xuống đất nhưng đã không còn tiếng khóc thúc thít nữa, thay vào đó là những lời nói lí nhí mà phải chịu khó lắm tôi mới có thể nghe được từ con bé.
- Thực sự thì sau 2 năm em đã cố gắng thay đổi để anh cảm thấy vui nhưng xem ra chỉ là công cốc rồi! Chẳng những thế anh lại còn e dè với em nữa!
- Không em chẳng có gì sai cả bé Linh ạ! Chỉ là tại anh quá nhạy cảm với mấy chuyện này thôi!
- Vậy anh không ghét bỏ em à?
- Không bao giờ và chưa hề nghĩ đến chuyện đó, em khéo lo thôi!
Đột nhiên con bé thay đổi sắc mặt 180 độ. Từ khuôn mặt u sầu, không một chút sức sống khi nãy trờ thành một cô bé cực kì dễ thương với đôi môi bé xíu lúc nào cũng cong cớn lên bướm bỉnh....
« Trước1...1920212223...113Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ