↓↓ Đọc Truyện Cappuccino 2.0 Full - Maximus
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Trong khoảnh khắc đó, tôi cứ mong sao nó kéo dài mãi để tôi và nàng sẽ mãi bên nhau như thế này. Không lo nghĩ, không vướng bận và không bị bất cứ thứ gì chi phối cả. Chỉ có tôi và nàng, giữa biển người bao la. Tay trong tay, cùng hướng về những chùm pháo hoa tươi tắn đang khoe sắc trên bầu trời xuân thì như đang hướng về một tương lai tươi sáng, rạn rỡ trước mắt.
Nhưng chẳng có thứ gì là tồn tại mãi mãi cả, mọi thứ đều có điểm kết thúc của nó.
Pháo hoa đêm giao thừa dù đẹp nhưng nó chỉ tồn tại vọn vẹn trong 15 phút đồng hồ, và đó cũng là khoảng thời gian tôi và Lan được gần gũi với nhau. Chỉ 15 phút đồng hộ mà tất cả gần như ngưng đọng.
Bây giờ thì hết rồi. Tiếng còi tàu cất lên báo hiệu màn pháo hoa tưng bừng đêm giao thừa kết thúc. Lúc này Ngọc Lan đã khẽ rụt tay về làm tôi cảm thấy luyên tiếc vô vàng. Nhưng bù vào đó nàng quay sang tôi khẽ mỉm cười tươi như hoa:
- Chúc mừng năm mới nha Phong!
- Ừa…à…chúc mừng năm mới!
Rồi nàng móc trong chiếc túi xách của mình ra một phong bao lì xì đỏ đưa cho tôi:
- Nè, lì xì đầu năm của Phong đó!
- Ơ, lì xì?
- Hông phải sao? Theo như Lan đọc trên báo thì ngày đầu năm người ta thường lì xì cho nhau mà!
- Thì thế nhưng Phong không có gì để lì xì lại cho Lan hết!
Tuy nhiên nàng vẫn cười khì dúi chiếc bao phong vào tay tôi:
- Hông sao hết, Lan có rồi! Chúc phong năm mới dồi dào sức khỏe nha!
- Hả, Phong chưa lì xì mà! Sao Lan có?
- Thì…Lan đã có…Phong bao lì xì rồi?
Bất chấp Ngọc Lan có giải thích như thế nào tôi vẫn chẳng thể hiểu được nàng đang nói gì. Mặt tôi cứ ngây ra như tượng trong khi nàng cứ nhìn tôi cười xinh như hoa. Cơ mà sao cũng được, miễn Lan vui thì tôi cũng vui cứ tiêu chí đó mà tiến tới vậy, suy nghĩ nhiều chỉ tổ hại não thêm.
Màn bắn pháo hoa vừa kết thúc thì cũng là lúc từng dòng người rũ nhau ra về. Trông mặt ai cũng phờ phệt cả nhưng cũng đều lộ rõ nét hồ hởi vui tươi.
Mấy đứa con nít thì có một số đã ngủ từ lúc nào, chúng ngủ ngon lành trên lưng ba mẹ chúng, số ít khác thì đi gật gù như xác sống. Nhưng cũng có một số vẫn còn tỉnh táo, nô đùa với nhau như đánh giặc.
Còn những thanh niên như chúng tôi đây thường đi từng tóp. Có cả nam lẫn nữ cười nói, vui đùa với nhau đúng chất ngày tết. Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ đi long nhong một mình kiểu FA và một số khác đi từng cặp giống như tôi và Lan lúc này.
Từ đỉnh cầu nhìn xuống dòng người ra về ồ ạt như kiến đàn đông như ong vỡ tổ. Khắp nơi đều là người với người đông nghẹt cả lối đi. Đồ rằng chỉ cần lơ đễnh một chút thôi thì ta sẽ lạc nhau ngay vậy. Phải khó khăn lắm tôi với Lan mới xuống được tới chân cầu gần đường hoa Nguyễn Huệ nơi tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của thằng Toàn giao cho mình.
Rẽ vào đứng nép trên một vỉa hè ở bến Bạch Đằng để ngắm nhìn dòng người ra về. Ngọc Lan bỗng mở lời:
- Mình đi xem pháo bông xong rồi, Phong có muốn tìm mọi người không?
Tôi khẽ nhìn nàng rồi lại nhìn về phía con đường đông nghịt người qua lại với tâm trạng cực kì rối rắm. Chắc giờ bọn thằng Toàn đang kiếm tôi và Lan ở khắp nơi. Nhưng nếu bây giờ ra về thế này tôi tiếc lắm. Không phải lần nào cũng được gần gũi với Ngọc Lan đến vậy. Quả thật trong lòng tôi lúc này rất muốn tiếp tục chuyến du xuân đầu năm cùng với Ngọc Lan, cho nàng biết không khí tết ở Việt Nam thế nào và còn nhiều điều khác nữa.
Tôi lại khẽ nhìn nàng, lần này Ngọc Lan mỉm cười đáp trả làm tâm trí tôi trở nên thư thả hơn rất nhiều. Nó trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định của tôi vào chính đêm nay.
Vừa nghĩ, tôi vừa móc điện thoại trong túi ra gọi cho thằng Toàn:
- Alô, tao nè Toàn! Bên chỗ mày sao rồi?
- Chỗ tao hả? Bé Phương đồng ý rồi mày ạ, tao có gấu rồi nhé!
- Gấu tía cưng, tao hỏi mấy cô kia kìa!
- Ờ thì đang chờ mày với một tâm trạng cực kì bực tức!
Nghe thế tôi hốt hoảng nuốt khan:
- Thế giờ sao mày, lỡ tao về bị mấy nhỏ đó phanh thay chết!
- Ơ, ai biết mày! Tự nhiên dắt con người ta đi suốt đêm giờ lại hỏi tao!
- Ẹc, phũ thế thằng kia!
Đến đây tự dưng nó nghiêm giọng:
- Tao nói thật, những việc này đáng lẽ mày phải tự mày quyết định mới đúng, thấy mày tội thế tao mới giúp thôi! Mày phải tập cách sống tự lập đi, như lúc trước mày đã từng nghĩ ra kế hoạch hạ gục thằng Vũ ấy, nếu cần tao chỉ giúp mày trong vòng tao có thể!
Ngẫm nghĩ lại những lời nói của nó, tôi cảm thấy nó quả thực rất đúng. Từ trước giờ tôi chỉ toàn trông chờ vào sự giúp đỡ của nó. Chẳng có việc gì là tôi tự nghĩ cách ngoại việc hạ gục thằng Vũ cả. Nếu cứ tiếp tục thế này tôi sẽ càng ngày càng dựa dẫm vào nó mất. Đã đến lúc tôi tự quyết định đường đi cho mình rồi.
Hít thở một hơi thật sâu, tôi tự tin nói với thằng Toàn:
- Toàn à, đêm nay tao quyết định overnight, mày giúp tao nhé!
- Đù…ù…ù…, ngon! Thế mày muốn tao giúp gì nào?
- Mày đưa hai chị em nhỏ Nhung về nhà tao dùm nhé!
- Úi xời, tưởng chuyện gì! Mày cứ yên tâm vui vẻ với nhỏ Lanna tối nay đi nhen! Mọi việc cứ để anh lo!
Yên tâm bỏ chiếc điện thoại của mình vào túi. Tôi quay sang Lan với gương mặt cực kì hồ hởi:
- Lan buồn ngủ chưa?
- Hì, vẫn chưa?
Nghe vậy tôi càng tự tin hỏi tiếp:
- Vậy Lan có muốn cùng Phong đi lễ chùa đầu năm không, đêm nay?
- Phong không cần hỏi Lan những việc này!
- Ơ, sao?
- Đêm nay tới bến mà, hì hì!
Quả thật là…chằng còn gì vui sướng hơn khi nghe câu trả lời như thế. Trong lòng tôi cứ lâng lâng một cảm giác khó tả, nó chộn rộn bức rức đến sướng tê người. Cảm giác đó cứ khiến tôi chỉ biết nhìn nàng cười hênh hệch như thằng điên trong khi Ngọc Lan vẫn nhìn tôi với cặp mắt tròn xoe xanh biếc.
Phải rất lâu sau đó nàng mới khẽ cốc đầu tôi chấm dứt tràn cười hềnh hệt từ nãy đến giờ:
- Nè, giờ muốn đi lễ chùa hay muốn cười mãi đây!
- Ờ hề hề, thì đi lễ chùa!
Ngôi chùa chúng tôi chọn là chùa Bửu Quang nằm trên đường Trần Xuân Soạn ngay sát bờ sông kênh Tẻ. Dọc tuyến đường đi đến chùa vẫn còn khá là đông người dập dìu đi dạo trên đường. Chắc họ cũng giống như bọn tôi đi lễ chùa đầu năm cầu bình an cho năm mới, hoặc có thể là những người thích đi chơi khuya muốn giành cả đêm này để vui thú cùng với chúng bạn mừng năm mới đã đến.
Vừa vào đến cổng bọn tôi đã thấy một không khí nhộn nhịp của những người đi lễ chùa đầu năm. Họ đứng đông nghẹt cả trong lẫn ngoài cổng đến nỗi phải luồn lách ghê gớm lắm bọn tôi mới chen vào được đại sảnh. Nhìn Lan giờ này xen chừng rất bỡ ngỡ và ngạc nhiên, thấy vậy tôi cười đùa:
- Lan chưa đến chùa bao giờ hả?
- Chưa bao giờ, hì hì!
- Vậy theo Phong!
Tôi dẫn Ngọc Lan luồng qua đám đông trước mặt đến chỗ thắp hương rút một ít nhan chia cho nàng:
- Nè, Lan đốt lên đi!
Nhưng kể cả khi được tôi hướng dẫn đốt nhan, nàng vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo cứ nhìn tôi đăm đăm như cần được hướng dẫn. Thế nên tôi dẫn nàng đến chính điện nơi có một bức tượng phật lớn:
- Nè, Lan cầm chỗ nhan này đưa ra trước mặt thành tâm thầm cầu ước một điều gì đó rồi cắm vào bắt hương ở đằng kia!
- À, giống cầu nguyện trong nhà thờ phải hông! Việc này Lan biết nè, hì!
Và cả hai chúng tôi cùng nhau thắp nhan cầu ước đầu năm mới.
Tôi thì vẫn như mọi năm đều cầu cho mình dồi dào sức khỏe để được vui chơi hết mình cùng đám bạn và quan trọng hơn là học hành đừng có bê bết quá kẻo ba tôi biết được lại làm cho một trận nhừ tử thì khỏi bay nhảy luôn. Nhưng năm nay đặc biệt ở chỗ tôi phải cầu thêm tình duyên nữa. Cứ đứng khấn vái rằng năm nay đừng gặp quá nhiều trắc trở trong tình yêu, nếu không chắc tôi có mà bị giảm thọ chết mất....