↓↓ Đọc Truyện Kế Hoạch Làm Bố Full - HaleyZz
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Có thật là vậy không?
Ông Minh lặng lẽ đẩy cửa bước vào, Kỳ Tuấn và Minh Thư hoảng hốt khi trông thấy dường như tất cả nhân viên ở tầng dưới đều đã mắt chữ A, mồm chữ O nhìn lên, đoạn hội thoại của họ dường như đã bị nghe hết. Ông Minh giọng ồm ồm:
- Hai người quên khóa cửa.
- Xin lỗi!
Kỳ Tuấn xoay mặt đi chỗkhác, xoạc hai tay vào túi quần. Minh Thư ấp úng nhìn ông Minh:
- Ông chủ, tôi… tôi…
- Cô có gì để giải thích không? Cách đây vài ngày cô từ hôn với con trai tôi, bây giờ lại là cái tin sét đánh này.
- Mong ông hiểu cho. Nhưng tôi không phải là người như ông nghĩ.
- Chứ là như thế nào?
- Tôi đến đây để lấy đồ. Tôi đã lấy xong, tôi đã fax đơn xin nghỉ phép tới nhà của ông. Nếu vì chuyện này mà ông không hài lòng, ông cứ việc đuổi tôi ngay khi nào ông muốn. Nhưng hiện tại thì tôi không thể ở đây và đối diện với con người này.
Nói rồi Minh Thư bỏ đi. Kỳ Tuấn nhìn theo tiếc nuối…
- Thư, chờ đã…
- Đứng lại đi Kỳ Tuấn.
- Sao vậy ạ?
- Lần này cậu là kẻ phá hoại thật sự rồi đấy.
- Ông làm ơn hãy phán xét sau đi. Không giỡn đâu!
Kỳ Tuấn đuổi theo Minh Thư nhưng không kịp. Thư lại lên Taxi và ra sân bay, Ánh Tuyết đã chờ sẵn ở đó. Cô nói:
- Có rất nhiều nơi để du lịch cho thanh thản tâm hồn, nhưng tốt hơn hết là ngay bây giờ cậu hãy quay về mái nhà của cậu.
- Mái nhà của tớ à? Về nơi ấy để làm gì chứ?
- Cậu rời xa gia đình đã 5 năm nay rồi. Không lẽ, cậu không muốn quay về nhìn mẹ cậu ra sao hay sao?
- Thôi tớ đi nhé!
- Về sớm nha.
Minh Thư ra đi, cô cũng chẳng biết mình phải đi đâu. Điểm đến đầu tiên của cô là SaPa, cô muốn đến đó tận hưởng cái lạnh ở xứ nhiệt đới. Hoặc là Thư cũng muốn tìm lại cảm giác một mình, nhưng dễ chịu của cô, những ngày còn ở Mỹ. Sẽ thấp thoáng hiện ở đó. Chứ chưa phải là mái nhà, nơi ai cũng muốn quay về khi cô đơn, Thư chưa muốn về nhà.
Chap 24:
Ông Minh trở lại ngồi chiếc ghế nóng ở tờ tạp chí “người thời thượng” tạm thời vài ngày. Mọi việc vẫn diễn ra êm xuôi, ngồi ở đây khác hẳn với những bữa cơm ở nhà cô vợ trẻ chờ sẵn. Chán. Một cảm giác thật chán so với cái tuổi đã gần “lục tuần” của ông. Với một cô con gái vẫn còn rất trẻ con còn cậu con trai thì cứ suốt ngày quan tâm đến những lĩnh vực khác thay vì thay ông quản lí tờ báo này. Trong khi cậu con đỡ đầu là niềm hi vọng bởi ít nhất cũng theo ông làm lĩnh vực báo chí nhưng anh chàng cũng chỉ xem đó là trò chơi không bao giờ dành trọn 100% tâm huyêt vào nghề. Ngồi nghĩ lại, không biết đến bao giờ ông mới thôi nghĩ ngợi, băn khoăn mà an tâm sống một cuộc sống an nhàn hưởng thụ cùng Thanh Nhi.
Trình Can cùng ngồi ăn sáng với Phương Dung, cô niềm nở:
- Có hợp khẩu vị anh không?
- Cũng ngon.
- Ngày mai anh thích món gì? Em nấu ăn khá giỏi lắm.
- Anh chỉ làm phiền em thêm một buổi sáng ngày hôm nay, dù sao, đây cũng không phải nhà của anh. Anh phải trở về.
- Căn nhà này luôn chào đón anh mà.
- Cảm ơn em đã cho anh tá túc mấy ngày qua. Nhưng đã đến lúc anh phải đứng dậy và đối mặt với sự việc.
- Anh sẽ còn tới thăm em chứ?
Trình Can gật đầu. Cả hai lại tiếp tục dùng bữa dù không nói năng nhiều cho lắm.
Hôm nay Vương Khang lại tiếp tục hẹn Nhã Trúc tới nơi hôm nọ, lần này anh đã chịu nói chuyện hơn một chút, cởi mở và vui vẻ trong những câu chuyện hơn. Những câu chuyện của Vương Khang không mấy hấp dẫn nhưng lại có một sức lôi cuốn, dù nhàm chán nhưng cũng mún nán lại nghe từ đầu đến cuối. Nhã Trúc hôm nay chỉ ngồi im mà lắng nghe, nhưng cô không nhìn tới Khang, mà chỉ nhìn những tòa nhà cao tầng phía bên kia. Vương Khang hỏi:
- Sao vậy? Có tâm sự à?
- Không.
- Lạ chưa? Những câu chuyện của tôi rất chán. Sao cô lại có hứng thú nghe?
- Anh cũng cảm thấy nó rất chán hả?
- Chính cô vừa nói như vậy mà. Cái gì đã là của tôi sản xuất ra, hoặc phát ra từ miệng tôi. Thì nó đã được chắt lọc từ bộ óc của tôi. Và tôi không tin những thứ đó là đồ bỏ đi.
- Được rồi. Anh giỏi.
- Có chuyện gì thế? Không nói tôi nghe được à?
- Anh là một con người kỳ quặc.
- Tại sao?
- Ngoài bãi cỏ chán ngắt này ra. Anh chẳng thể đưa tôi đi đâu hết!
- Tôi đã từng nói nếu cô trả lời đúng lí do vì sao tôi đưa cô đến đây, tôi có thể đưa cô đi đến những nơi tuyệt vời nhất của thành phố để giải trí kia mà.
- Tôi có nói với anh là tôi không thích chơi trò đánh đố chưa? Đặc biệt là để cá cược một điều gì đó.
Nhã Trúc đứng dậy và ra xe đội nón bảo hiểm đứng chờ. Vương Khang hơi bất ngờ nhưng anh cũng chỉ thở dài, cho mọi thứ vào cặp rồi đưa cô về. Nhưng hôm nay, về đến nhà, Nhã Trúc tự động cởi nón bảo hiểm và trao lại cho Vương Khang. Khang hỏi:
- Giận tôi sao?
- Đi với anh mất thời gian của tôi quá. Tôi không hiểu anh. Tôi không thông minh để giải đáp những câu đố của anh. Anh có thì giờ cho công việc của mình. Đừng mất thời gian đưa tôi đến bãi cỏ đó nữa. Ngày mai anh đừng tới đây.
- Trúc, chờ đã…
Cô nàng ngoe nguẩy bỏ đi. Vương Khang chỉ thở dài và quay về. Thực sự thì có những điều tưởng chừng như rất dễ thực hiện như thật ra thì không phải vậy. Nói thẳng tình cảm của mình đâu có gì là quá khó khăn…
Sa Pa lạnh, một cái lạnh chen chút giữa xứ nhiệt đới nóng nực. Minh Thư đi dạo một mình quanh những đường phố cổ kính, có một chút phong cách châu Âu. Ở đây, người nước ngoài không hiếm, thậm chí đôi lúc Thư cũng thích sử dụng tiến Anh để giao tiếp. Cô đi du lịch một mình quả là không tránh được nỗi cô đơn trước phong cảnh đẹp nhưng buồn tênh như vậy. Chợt, cô gặp hai mẹ con cô gái người dân tộc mặc trang phục sặc sỡ đi ngang qua. Đặc biệt là cậu con trai nhỏ, với mái tóc xoăn, da trắng tươi và sóng mũi rất cao. Sóng mũi không có chút gì là của người Á Đông cả. Cũng chẳng có gì là quá lạ lẫm, khách du lịch nước ngoài đến đây nườm nượp, những khách sạn mọc lên như nấm, đến rồi lại đi, chỉ những người mẹ can đảm và giàu tình thương mới giữ lại những sinh mạng đáng yêu như thế. Cậu bé nhìn Minh Thư bằng đôi mắt to tròn rồi nở nụ cười tươi. Cô cũng mỉm cười vẫy tay chào lại. Chợt, cô nhớ đến sinh mạng nhỏ trong bụng của cô. Ngay cả những phụ nữ dân tộc vốn ít ăn học, hiểu biết, việc làm thì chưa chắc ổn định cho một bà mẹ đơn thân nuôi con. Nhưng cô chẳng hề cảm thấy chút mệt mỏi, giận dữ nào trên gương mặt họ. Có con quả thực hạnh phúc vậy sao? Còn Thư thì sao chứ? Cô như cảm thấy hổ thẹn với đứa bé trong bụng, ngay khi biết nó chào đời, cô chỉ nghĩ đến thù hận mà suýt nữa đã nhẫn tâm bỏ nó đi. Thư cảm thấy có lỗi với em bé quá. Cô trách chính mình tại sao lại có thể dũng cảm vượt qua tất cả nhưng lại yếu lòng vì cái sĩ diện chẳng chút giá trị lợi lộc cho cô. Vì sĩ diện mà cô đã từng muốn tước bỏ đi một sinh mạng như thế này sao…
Kỳ Tuấn đến tìm Ánh Tuyết, hơi khó để tìm nơi cô làm việc. Kỳ Tuấn hằn học tòm đến đại chỉ nhà của Ánh Tuyết, cô mở cửa. Tuấn giọng hơi bực mình:
- Tôi và cô nói chuyện được chứ?
- Xin lỗi. Tôi không quen anh.
- Nhưng cả tôi và cô đều quen một người là Minh Thư.
- Cho là điều đó phải đi. Nhưng không nhất thiết như thế là tôi phải tiếp chuyện với anh.
- Được rồi. Một câu thôi. Minh Thư đang ở đâu?
- Tôi không biết.
- Cô không cần phải trả lời nhanh như vậy đâu. Ngoài cô ra chẳng ai biết Minh Thư ở đâu cả.
- Anh có thể đến Hà Nội mà tìm, mười mấy triệu người ngoài đó, có lẽ có người anh muốn tìm.
- Cô ấy ở Hà Nội à?
- Tôi không biết. Nhưng cô ấy sinh ra và lớn lên ở đất thủ đô.
- Ánh Tuyết, tôi cần cô giúp tôi tìm ra Minh Thư. Bởi vì tôi đến tìm cô ấy tất nhiên là tôi muốn nói với cô ấy. Thật lòng, tôi rất muốn biết cô ấy ra sao. Hôm ấy, tôi bỏ chạy bởi vì tôi không nghĩ một người như tôi có thể lại làm sắp làm bố được. Tôi cần biết để tôi, nói chuyện với Thư về em bé. Ít nhất cũng phải gặp, để tôi chắc chắn rằng đứa bé không sao....