Teya Salat
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Kế Hoạch Làm Bố Full - HaleyZz

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Cô đảm đang lắm đó.
- Cũng may thằng bé dễ tính, nó chịu theo tôi rong ruổi khắp nơi. Biết sao được, anh Tuấn không muốn mướn người trông trẻ.
- Cô biết lí do vì sao tôi mời cô đến chứ?
- Tôi biết.
- Cô nghĩ sao?
- Tôi biết là ông khó xử. Nhưng Phương Dung không phải là phương pháp tôi chọn làm người thay thế, vì vậy tôi không đồng ý thời gian hết phép tôi quay lại mà bắt tôi phải nhường lại vị trí này.
- Vậy cô muốn sao?
- Một cuộc biểu quyết. Tôi muốn biểu quyết một lần nữa. Tính ra tôi chỉ mới làm Tổng biên tập nửa năm thôi. Vậy tôi sẽ trở lại bằng số thời gian Phương Dung làm chức vụ này. Như thế sẽ rất công bằng để chúng ta biểu quyết lại đúng không?
- Cô vẫn không muốn từ bỏ. Ý tôi là, cô đang cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình. Cô có con, chồng cô lại không muốn người giữ trẻ, vậy hai người quyết định thế nào nếu cô sẽ đi làm trở lại sau vài tháng nữa?
- Đó là chuyện của gia đình tôi. Nhưng tôi mong ông hãy công tư phân minh, tôi là người ông mời, con dâu ông là người thay thế. Ông phải phân biệt rõ, bởi vì thay thế chỉ là một giải pháp, nhưng giải pháp để thay thế chỉ khi nào tôi không thể cống hiến nữa. Đó là cách làm việc của tôi.
- Minh Thư, cô bình tĩnh lại. Ý tôi không phải là như thế…
- Không cần có sự thiên vị nào dành cho vợ của con đâu ạ.
Trình Can từ xa bước lại, không hẹn mà gặp, anh lại trông thấy Minh Thư ở đây. Trình Can nói:
- Cạnh tranh công bằng, thế thôi. Vợ con đang làm tốt nhưng Minh Thư nói đúng, đó là vị trí của cô ấy. Con nghĩ cạnh tranh công bằng là tốt nhất. Phải không Minh Thư?
- Điều này em đồng ý với anh.
- Được rồi. Tôi chỉ hỏi ý kiến thôi, cô biết đấy, tôi sẽ làm theo số đông.
- À xin lỗi, tôi có điện thoại…
Minh Thư trông thấy số của Kỳ Tuấn, cô nghe khẽ:
- Em đây.
- Đang ở đâu vậy?
- Em ra ngoài một chút.
- Em mang cả con theo hả?
- Chứ không lẽ để con ở nhà một mình.
- Anh biết. Thôi nói em đang ở đâu đi, anh về sắp tới nhà rồi.
- Em tự về được, chỗ này khá xa nhà chúng ta. Đường này không thuận nhà chúng ta cho lắm.
- Hôm nay khách sáo với anh nữa à?
- Không phiền anh thôi. Mà có rỗi thì về trước làm bữa tối lãng mạn sau vườn đợi em đi.
- Cũng là một ý hay.
Minh Thư quay trở vào, nụ cười vẫn tươi trên môi. Trình Can hỏi bừa:
- Ba thằng nhóc gọi hả?
Minh Thư gật đầu. Cô nói:
- Thôi, chào chú, chào ông về con nhé. Ba đợi chúng ta ở nhà đấy. Chắc con cũng nhớ ba lắm rồi phải không? Mẹ con chúng ta về thôi.
Minh Thư cẩn thận đội mũ và đắp chăn cho ấm, cậu bé vẫn nằm ngoan ngoãn trong ghế nằm, mắt mở to thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Minh Thư nói:
- Tôi không phải ích kỷ, nhưng tôi cần sự minh bạch và rõ ràng. Tôi hoàn toàn có thể vui vẻ trao lại vị trí của tôi nếu Phương Dung xứng đáng. Thế nhé ông Minh! Chào ông.
- Chào.
- Chào anh Can!
Minh Thư và cậu con trai rời khỏi quán, giờ này đón Taxi thật khó khăn, quán café này lại nằm ngay lề nghịch. Trình Can lái xe ra, anh đỗ xe trước mặt mẹ con Minh Thư và bóp còi. Anh xuống xe và nói:
- Xe của anh còn chỗ. Giờ này khó đón xe lắm.
- Em biết. Nhưng anh không đi đón Phương Dung sao?
- Tới nhà em trước mà.
- Thôi, em không phiền, em đón Taxi được.
- Con trai của em muốn lên xe lắm đấy. Cậu nhóc có vẻ không ưa nắng nóng.
- Em…
- Hay là em sợ chồng em ghen.
- Dĩ nhiên là không.
- Vậy thì còn chờ gì nữa. Chỉ là quá giang thôi mà.
Đúng lúc trông thấy cô vợ đón xe, Kỳ Tuấn biết có một chỗ bán rượu vang rất ngon, anh định làm một bữa tối thật thịnh soạn sẵn hâm nóng tình cảm hai vợ chồng, có thêm rượu vang dĩ nhiên là quá tuyệt. Anh hồ hởi lái xe vòng lại, ai ngờ lúc vừa tới thì cũng là lúc Minh Thư bước lên xe. Không cần nhận ra người lái xe là ai, Kỳ Tuấn biết rõ qua bảng số xe. Tự nhiên anh lại muốn bỏ hết mọi thứ trong xe. Sao Minh Thư cứ phải thân mật với người mà anh không hề ưa như thế. Trình Can lái xe đưa Minh Thư về đến nhà, cô xuống xe và nói:
- Cảm ơn anh..
- Ừ.
- Thôi em vào nhé.
- Có thật Kỳ Tuấn sẽ không ghen?
- Không đâu. Anh ấy không phải người như vậy.
Rồi Minh Thư bỏ vào trong. Trình Can cũng lái xe đi mà không nghĩ gì. Minh Thư mở cửa vào nhà, cô mỉm cười khi đi ngang qua bãi cỏ sau vườn với bàn tiệc đã được trang trí sẵn. Minh Thư ẵm bé Kimi vào nhà rồi cho cậu bé vào giường. Cô vừa xuống bàn ngồi chờ thì Kỳ Tuấn về đến. Anh xách chai rượu vào:
- Về rồi đấy à?
- Anh đi đâu thế? Em chờ anh mãi.
- Đi mua chút rượu thôi. Anh rót nhé!
- Cũng được.
Rồi Kỳ Tuấn bước sang và rót cho Minh Thư, cô hỏi:
- Sao anh ăn mặc lôi thôi thế?
- Trông anh không được bảnh bao hả? Thế nên không thích đi chung với anh phải không?
- Anh nói gì lạ thế? Sao em lại không thích đi chung với anh?
- Bỏ đi. Anh nói nhảm đómà. Vào tiệc đi em.
Rồi Kỳ Tuấn cũng ngồi phía đối diện với Minh Thư, cô thưởng thức và nói:
- Em nghĩ chúng ta nên thuê một người giữ trẻ.
- Em chán việc chăm sóc con rồi sao?
- Không. Dù sao em cũng đi làm trở lại. Con cũng đã 3 tháng, em sẽ tập cho con quen với người trông trẻ, chứ mai mốt nếu có đi làm, đột ngột rời xa con em cũng không nỡ mà thằng bé thì cũng tội nghiệp. Anh thấy thế nào?
- Em định bao giờ đi làm trở lại?
- Khoảng 2 đến 3 tháng nữa.
- Quyết định luôn rồi à?
- Anh muốn em trông con đến khi con thôi nôi luôn chắc.
- Đó là quyết định của em. Anh tôn trọng quyết định của em.
- Hôm nay anh làm sao vậy? Trông anh hơi căng thẳng.
- Không có gì đâu. Anh hơi mệt.
Rồi Minh Thư muốn pha trò một chút, cô nói đùa:
- Thịt bò anh làm dai quá, trông chả hấp dẫn tí nào.
Nhưng bất ngờ, Kỳ Tuấn đập bàn:
- Ừ. Cái gì anh cũng tệ, chẳng cái gì anh có thể làm em hài lòng được có đúng không? Đến nỗi đi chung với anh em cũng không muốn.
- Sao anh lại cáu với em?
- Câu này em hỏi lại em đi. Sao anh lại cáu với em? Em thừa biết anh không có ưa Âu Trình Can. Anh là chồng em, anh nói anh không ngại đường sá sẵn sàng đến đón mà sao em cứ quá giang hắn mãi thế hả? Em muốn trêu ngươi anh hay là đang giúp hắn chọc tức anh đây?
- Em và anh Can chỉ là bạn. Sao anh nổi ghen vô cớ thế hả? Anh ấy chỉ có ý tốt không muốn con trai anh đứng dưới trời nắng nóng thôi. Như thế là sai sao? Em là vợ anh, chỉ có khi anh không tin em thì anh mới nghĩ lệch lạc như vậy thôi. Chuyện tình cảm trước kia thì em không nói, nhưng em đã có gia đình, em tôn trọng hôn nhân, sao anh có thể nghĩ em tệ hại đến như vậy?
- Em thoáng cỡ nào cũng được. Em học trường Tây, em sống bên Tây bao nhiêu năm thì anh không cần biết nhưng anh không thích vợ anh thoáng theo kiểu này. Anh cũng là đàn ông và anh hiểu rõ từ cử chỉ đến ánh mắt hắn dành cho em, nếu hắn chỉ có hành động và suy nghĩ của một người bạn thì anh đã không nổi cáu như vậy.
- Không có ánh mắt cử chỉ nào cả. Chỉ đơn giản là anh quá coi thường em.Anh không hề tin em dù em là vợ của anh. Thái Kỳ Tuấn, một lần nữa em nói với anh, em không có gì với anh Can hết. Thật ra hôm nay thức ăn rất ngon, em chỉ muốn pha trò chỉ làm anh vui, nếu anh không thích từ nay em sẽ không quá giang bất cứ ai cũng không bao giờ nói đùa với anh nữa.
- Được thôi, nếu đó là điều em muốn.
- Đó không phải điều em muốn mà chính là điều anh muốn.
Bữa tiệc bị bỏ lỡ, Minh Thư bỏ vào nhà, Kỳ Tuấn ngồi đó một lúc rất lâu. Trời đã tối mịt, anh lặng lẽ một mình dọn dẹp, xong xuôi, Kỳ Tuấn gọi điện thoại cho Đàm Phúc:
- Hôm nay over night với tớ được không?
- Hôm nay sao lại được vợ thả rông thế?
- Tớ muốn đi là đi. Vợ con gì ở đây?
- Ngày mai bận ra tòa, không đi được.
- Ai mà còn mướn cậu nữa. Thôi đi với tớ cho vui....
« Trước1...102103104105106...113Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ