↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Đã chịu về rồi đấy hả. Thế nào, một đêm…vui chứ, cô với Đình Phong.
Hạo Du nói như đang cười vào mặt tôi. Còn tôi thì cứ ngẩn ra, mãi mới nói ra được một câu:
- Anh…nói vậy…là có ý gì?
- Còn giả bộ không hiểu chuyện sao? Đừng làm vẻ mặt ngây thơ trong sáng ấy vào lúc này, nhìn chướng mắt lắm. Mà…tôi thật không ngờ, cô lại là…cái loại người đó. – Hạo Du nhếch mép cười, cố kéo dài ba chữ cuối.
Nghe xong câu nói của anh, cả người tôi run lên vì giận. Vì lí do gì mà anh lại nói tôi như vậy chứ. “Loại người đó” ư, ý anh tôi là “loại người” như thế nào đây?
- Loại người đó? Anh nói thế là sao chứ.
Tôi vẫn gắng nói một cách hết sức bình tĩnh. Mặc dù hai bàn tay nắm chặt đang run lên bần bật. Tôi tiến lại gần chỗ anh, bước đi có phần chao đảo.
Anh nhìn tôi rồi cười nhạt:
- Qua đêm ở chỗ anh ta, hẳn là có chuyện gì thì cô phải biết cả chứ, hả? Sao lại còn phải hỏi lại tôi.
Mắt tôi cay cay nhìn anh, cảm giác bị xúc phạm mới đau đớn làm sao. Tôi cắn chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt chảy dài và cả sự uất ức khiến tôi như muốn nổ tung.
- Sao, tôi nói sai gì hả? Cô cảm thấy oan ức lắm sao? Ha, thật nực cười. Mà sao cô không ở đấy nữa đi, hay là…anh ta chán cô rồi, phải không? Hay là…
- Anh thôi đi…
“Chát”
Mắt tôi nhắm chặt và… Nước mắt bắt đầu tràn khóe mi, người tôi run run. Có cái gì đau nhói ở lòng bàn tay vừa tát anh và cả trong tim nữa.
- Anh quá đáng lắm, Hạo Du. Nếu không phải tại anh đưa Tú Giang về nhà thì em có phải ở nhờ chỗ anh Đình Phong không? Em không có xe, không có điện thoại, lại chẳng có chỗ nào để về. Chính Đình Phong đã tốt bụng cho em ở lại. Vậy mà bây giờ anh lại nói em thế sao? Anh…quá đáng lắm…
Nước mắt chảy ròng ròng, tôi cũng chẳng thèm lau đi. Nói xong, tôi quay lưng bỏ chạy thẳng lên phòng rồi đóng sập cửa lại. Nằm trong chăn, tôi khóc nấc lên thành tiếng, tiếng khóc không hề được giấu giếm hay kìm nén trong câm lặng nữa. Toàn thân tôi đau đớn rã rời, trái tim như muốn vỡ tung ra. Trái tim chỉ biết yêu anh, chỉ biết gào thét tên anh nhưng lại bị chính anh làm cho tan vỡ. Lời nói của anh chứ nào đâu phải lưỡi dao mà sao lại đâm vào tim tôi làm nó bị tổn thươngnhiều đến thế. Xin hãy dừng lại đi, xin đừng làm em đau nữa, xin anh, Hạo Du…
7.30 p.m
Tôi nhấc mình ra khỏi cái chăn rồi mệt mỏi ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn vô định. Bây giờ nó đã cạn khô cả rồi, muốn khóc, cũng chẳng còn nước mắt mà khóc nữa.
“Tiểu Minh, có tin nhắn. Tiểu Minh, có tin nhắn…”
Tự nhiên có tiếng nhạc, tôi giật mình, nhìn ra thì thấy điện thoại của mình đang nằm trên bàn, màn hình nhấp nháy. Tôi lười biếng vươn tay lấy cái điện thoại rồi lại nằm xuống trùm chắn kín. Là tin nhắn của Đình Phong. Có mấy cái liền đây.
“Vit con, hom nay em khong sang anh nua a, hihi. Hom nay thi em lam bai duoc chu” (Vịt con, hôm nay em không sang anh nữa à, hihi. Hôm nay thi em làm bài được chứ”
“Vit con, sao em khong nhan lai cho anh, hay em chua ve nha vay” (Vịt con, sao em không nhắn lại cho anh, hay em chưa về nhà vậy)
“Vit con, gio nay ma em van chua ve nha sao, hic, anh lo qua, ve nho nhan lai cho anh nhe” (Vịt con, gio này em vẫn chưa về nhà sao, hic, anh lo quá, về nhớ nhắn lại cho anh nhé)
Ba tin nhắn trong ngày hôm nay, ngoài ra không còn tin nhắn nào nữa, cuộc gọi nhỡ cũng chỉ có của Đình Phong trong hôm nay thôi. Lạ nhỉ, cả ngày hôm qua tôi không cầm máy, không lẽ không có ai liên lạc. Mà tôi nhớ là tôi để máy ở nhà Hạo Du hôm trước cơ mà, bây giờ sao nó lại ở ngay trên bàn tôi kia. Có thể anh ấy mang về cho tôi chăng. Nếu vậy, không lẽ…anh đã đọc mất tin nhắn của tôi rồi?
Tôi vội mở Hộp thư đến, hic, mong là không phải. Dù đang giận anh ấy nhưng tôi cũng chắc là Hạo Du sẽ không làm như thế đâu. Haiz, mấy tin nhắn mới vẫn còn ở đây, may quá. Nhưng sao nó không hiển thị ở ngoài màn hình nhỉ, hic. Hay là có ai làm gì máy tôi? Tôi đọc hết một lượt tin nhắn rồi coi nhật kí cuộc gọi, có một cuộ gọi đến của Hạo Du trưa qua, chắc là gọi đến “báo cáo”, haiz. Ơ, sao…lại có một cuộc gọi cho Đình Phong vào tối hôm qua nhỉ, mười rưỡi, lúc đó chẳng phải tôi đang ở chỗ anh ấy hay sao, lạ thật. Tôi phải gọi hỏi anh mới được.
Nghĩ rồi tôi liền nhấn nút gọi luôn. Cái gì thế này: “Tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này…”. Hic, sao lại thế nhỉ, tôi nhớ là trước khi cưới, tôi nạp hai triệu rồi cơ mà, hết nhanh quá. Làm sao bây giờ, tôi chẳng có sẵn cái thẻ nào dự trữ, không lẽ phải đi mua bây giờ, hic, lười thật. Tôi thở dài rồi uể oải ra khỏi giường, khoác thêm cái áo.
Nằm trong chăn lâu quá rồi nên ra ngoài cứ lạnh lạnh. Tôi đóng nhẹ cửa phòng rồi bước xuống cầu thang. Xuống đến nhà dưới, tôi chợt thấy Hạo Du đang lúi húi trong bếp. Haiz, không biết nấu thì ra ngoài ăn còn tự nấu làm gì chứ, khéo lại làm cháy hết xoong nồi rồi lại phải mất công đi mua lại, haiz. Tôi đứng nhìn anh một tẹo rồi đi thẳng. Thực sự tôi cũng muốn giúp anh nhưng cứ nghĩ đến chuyện ban sáng là tôi lại giận run, tức đến nghẹn cổ.
“A…”
Bỗng nghe tiếng anh kêu, tôi – đang mở cửa – liền chạy ngay vào rồi nép vào tường xem anh làm sao. Hic, anh bị đứt tay rồi, máu đang chảy ra khá nhiều. Anh luống cuống lấy giấy ăn rồi lau đi. Hic, phải lấy cái urgo mà dán vào chứ, sao lại để thế kia. Tôi thở dài, hay tôi vào giúp anh nhỉ. Mà thôi, kệ đi, phải để anh biết anh đã làm tôi tổn thương đến thế nào chứ. Nghĩ rồi tôi liền chạy luôn ra ngoài, cố không để hình ảnh anh bị thương làm phân vân nữa. Anh nói ra những lời quá đáng như vậy, có nghĩ đến cảm xúc của tôi đâu chứ. Tôi phải giận anh thật lâu cho anh biết mặt mới được.
[...">
Rét run, tôi đóng cửa rồi lập cập đi vào, đến chân cầu thang thì thấy anh đang ngồi ăn. Haiz, là mì tôm sao, sao lại thảm đến vậy chứ. Nhìn kìa, hóa ra đến hai ngón bị thương, được băng lại vụng về, vẫn còn thấy máu đỏ thấm thấm ra ngoài. Hic, thương quá, nấu vất vả vậy mà cuối cùng lại phải ăn mì tôm, tội quá.
Nhìn anh xót xa, tôi toan lại gần thì lại nhớ đến những lời nói xúc phạm của anh sáng nay. Tôi chững lại rồi quay lưng bỏ luôn lên phòng. Tôi không thể bị dao động dễ dàng như vậy được, anh làm thì anh phải chịu thôi, haiz.
Tôi ngồi phịch xuống giường, nạp nhanh tiền rồi nhấn nút gọi cho Đình Phong. Vừa mới nghe thấy tút thì đã thấy anh nghe máy ngay, không biết anh đang ở đâu mà nghe ồn ào thế.
- Alo, vịt con à, anh đây. Sao giờ này mới gọi cho anh, em bây giờ mới về nhà à?
- Hi, Đình Phong, em vừa mới ngủ dậy, đi thi về mệt quá mà. Anh ăn chưa ạ
- Anh ăn rồi, còn em?
- Hì, em…ăn rồi. Em có chuyện muốn hỏi anh một tí, hì. Hôm qua…có ai gọi cho anh bằng số của em không ạ, lúc mười rưỡi…
- Ừm, có, Hạo Du, cậu ta gọi cho anh.
Hóa ra là Hạo Du gọi, mà anh ý gọi làm gì kia chứ. Đi chơi với Tú Giang còn gọi điện kiểm tra tôi sao. Hừ, chắc cũng vì thế nên anh biết tôi ở nhà Đình Phong, lại còn “tưởng tượng” ra tôi làm gì gì đó với anh ấy nữa chứ, thật không chịu nổi.
- Thế…cậu ấy có nói gì không ạ?
- Chỉ hỏi em có ở chỗ anh không thôi.
- Vậy ạ, hì. Mà anh đang ở đâu mà ồn thế ạ.
- À, anh…anh đang ở chỗ bọn Hạo Nhiên, hì. Thôi anh phải cúp máy rồi, nói chuyện với em sau nha. Có gì tối về anh gọi cho nhé!
- Vâng, vậy nói chuyện sau, hì, bye anh nhé.
- Ừ, chào em.
Đình Phong nói rồi giập máy ngay, tôi nghe có tiếng ai gọi anh ấy to lắm, mà còn gọi là Đình Phong. Chẳng phải mấy anh trong Ác ma đều gọi anh ấy là đại ca hay sao. Mà nghĩ mới nhớ, hôm qua, tôi được làm “chị hai”, có mỗi Hạo Nhiên là gọi tôi bằng em, không gọi tôi một tiếng chị hai nào.
Nhưng mà…tự nhiên lại nghĩ đến Hạo Nhiên, cái tên quen quá, rõ là tên một người rất thân quen. Ai vậy nhỉ, tôi có quen ai tên Hạo Nhiên chăng. Hạo Du, Hạo Nhiên… Ôi trời ơi, sao tôi lại không nghĩ ra chứ....