Polly po-cket
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Đình Phong à, anh ơi, em…em…khổ lắm, em mệt mỏi lắm rồi, huhu… – tôi khóc nấc lên thành tiếng.
- Vịt con, em sao thế, có ai bắt nạt em à? Hay có chuyện gì, nói anh nghe đi em.
Đình Phong vừa hỏi dịu dàng cũng vừa siết chặt lấy tôi. Nhưng tôi không nói được gì mà chỉ biết dụi đầu vào anh mà khóc thôi. Cố mãi tôi mới nấc lên được vài tiếng:
- Cứ để…em khóc…được…không anh?
- Vậy…em khóc đi, khóc hết buồn phiền trong lòng đi.
Nghe anh nói mà tai tôi cứ ù đi. Tôi khóc, khóc, khóc ướt đẫm ngực áo anh. Ngực anh, lớn lắm, nên tôi có cảm giác yên tâm vô cùng. Rồi cho đến khi thang máy dừng hẳn, tôi mới rời khỏi vòng tay anh. Anh lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi và đưa cho tôi một tờ giấy ăn.
- Vịt con, em lau mặt đi. Đã thấy đỡ buồn hơn chưa?
Tôi cầm tờ giấy anh đưa, lau nước mắt rồi gật đầu nhẹ.
- Ngốc này, có chuyện gì thế, kể cho anh nghe được không?
Ngước mắt lên nhìn anh, tôi không nói gì, chỉ lắc đầu thôi.
- Haiz, em không muốn nói thì thôi vậy, nhưng nếu khi nào buồn thì nhớ gọi cho anh, lúc nào anh cũng sẵn sàng vai cho em dựa, nhé. – rồi anh lại xoa đầu tôi.
- Cám ơn anh nhiều lắm. Mà em đâu dựa được tới vai anh đâu mà khóc. – tôi ngượng nghịu.
- Ha, ừ nhỉ. Thôi anh em mình ra ngoài đã nào.
Chiếm dụng Đình Phong và cái thang máy quá lâu, tôi ngại quá bèn chạy ra khỏi đấy trước. Rồi tôi bảo Đình Phong cứ về lớp anh vì tôi có thể tự đi một mình được. Ngồi trong lớp gục đầu xuống bàn, tôi không hiểu sao khi nãy nhìn thấy Hạo Du và Tú Giang tôi lại buồn đến thế nữa. Cảnh đấy, đâu phải tôi chưa thấy bao giờ, với lại, đó là điều tất nhiên vì hai người là người yêu của nhau mà. Sao…tôi phải đau lòng đến thế chứ, sao lại…ngốc nghếch đến vậy.
12.15 a.m
- Từ mai tôi sẽ không ở nhà nữa đâu.
- Ơ, tại…tại sao ạ?
Tôi đang xới cơm bỗng nghe Hạo Du nói vậy, bàng hoàng đến nỗi cái muôi rời luôn khỏi tay. Tôi vội vàng, luống cuống hỏi anh, sao tự nhiên anh lại nói như vậy chứ.
- Tôi sẽ ở lại trường luôn, không về nữa.
- Sao…sao lại như vậy ạ, anh…anh có việc gì sao ạ? – tôi cuống quá nên nói cũng không xong nữa.
- Tôi không muốn ở với cô nữa, khó chịu lắm.
- Đừng…đừng…vậy mà anh.
Tôi sợ hãi, toàn thân cứ run lẩy bẩy, mắt đã ngân ngấn nước. Vậy mà trước sự lo lắng của tôi, Hạo Du vẫn cứ lạnh lùng, quả quyết:
- Tôi quyết định rồi, đừng nói nhiều.
- Đừng…đừng mà, xin anh…, đừng rời bỏ em mà. Em sẽ không đeo bám anh nữa đâu, đừng bỏ nhà đi, anh…
- Tôi bảo đừng nói nhiều mà.
Anh bỗng nổi dậy, đứng vụt dậy rồi nhìn tôi trừng trừng, lại còn to tiếng với tôi nữa. Tôi vội bám tay anh, van xin anh bằng giọng vô cùng thảm thiết:
- Không…xin anh, đừng để em sống một mình ở đây.
- Cô có nói thế nào thì tôi cũng không thay đổi quyết định đâu.
Mặc cho lời van xin của tôi, Hạo Du vẫn cứ quả quyết sẽ rời xa tôi bằng cái giọng lạnh lùng đến đáng sợ. Rồi anh bỏ luôn bữa cơm mà lên phòng. Tôi cũng bỏ đấy chạy theo anh, nhưng chỉ nhận được một cái đóng sập cửa vô tình. Tôi ngồi sụp xuống trước cửa phòng anh, vẫn cứ run lên bần bật, không tin vào những gì anh vừa nói nữa. Mọi chuyện chỉ là mơ thôi chứ, phải không.
Tôi lững thững đi về phòng rồi lên luôn giường nằm. Cuộn tròn trong cái chăn bông ấm áp, tôi lúc này muốn khóc quá mà sao không khóc được, chỉ thấy đau quặn trong tim. Nếu thực sự mai anh không ở nhà nữa, thì tôi sẽ ra sao đây. Có lẽ tôi sẽ chết dần chết mòn vì nhớ anh mất thôi. Tôi sao có thể chịu được chứ, trời ơi!
* * * * * *
6.30 p.m
Tôi không hiểu tâm trạng của tôi bây giờ ra sao chứ. Mọi thứ đều cứ mờ mờ ảo ảo. Tôi không nghĩ gì được ngoài việc từ mai anh sẽ không về nhà nữa. Tôi nấu ăn mà hoàn toàn không kiểm soát được mình nữa, cứ cắt vào tay suốt. Tim tôi đau lắm, đâu đến thắt lại, cảm tưởng như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, trước mắt chỉ có duy nhất một màu đen.
- Dọn cơm đi, tôi đói rồi.
Nghe thấy giọng Hạo Du, tôi quay sang nhìn anh rồi lặng lẽ đứng lên dọn cơm. Tôi không nói gì cả, mà cũng chẳng biết phải nói gì bây giờ, chỉ im lặng xới cơm và gắp thức ăn cho anh như mọi khi. Anh cũng ăn mà không nói gì, cũng không gạt thức ăn tôi gắp cho như trưa nay nữa.
Đây sẽ là bữa cuối cùng tôi được cùng ngồi đây với anh sao, ai nói với tôi là không phải đi mà. Tôi nhìn anh, chăm chú, bằng đôi mắt vô hồn. Cả bữa tôi chỉ ngồi nhìn anh vậy thôi chứ cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn nữa.
Chờ Hạo Du ăn xong, tôi đứng dậy dọn dẹp rồi lại về phòng. Hôm nay, tôi sẽ ngủ thật ngon, sẽ quên hết mọi chuyện đi, không quan tâm gì nữa đâu, không quan tâm gì nữa…
HAO DU’ S POV
Nhìn cô ta trong bữa cơm tối nay mà tự nhiên mình cứ có cảm giác lo lắng. Mình biết cô ta đang cố tỏ ra không có chuyện gì, nhưng lại hoàn toàn ngược lại. Thà cô ta cứ khóc như mọi lần thì còn dễ chịu hơn. Cứ nhìn vào ánh mắt ấy là mình lại không chịu nổi cảm giác tội lỗi đang dần xâm chiếm mình. Đôi mắt đáng thương, yếu ớt nhưng đầy dịu dàng, yêu mến. Ước gì cô ta cứ tỏ ra tức giận rồi trách móc hay hận mình, mình còn cảm thấy dễ chịu hơn. Đằng này lại vẫn quan tâm đến mình như vậy. Hic, mình có nên ở lại trường không nhỉ? Có chứ, mục đích của mình sắp đạt được rồi nữa, cứ thế này, nhất định cô ta sẽ bỏ cuộc thôi. Mặc kệ cô ta đi vậy.
I MISS SO MUCH
Em sẽ phải bỏ cuộc sao anh?
Hôm nay Hạo Du không về nhà thật, mới thế mà tôi đã nhớ anh khôn nguôi. Tôi ngồi trên giường, mắt nhìn vô định. Tôi nhớ anh, nhớ dáng ngồi của anh trên sofa, nhớ lúc anh ăn ngon miệng món do tôi nấu, nhớ cái lần đầu tiên anh cười nhớ tôi, nhớ đến quay quắt. Nỗi buồn như vây lấy tôi, khiến tôi muốn khóc mà không khóc được, chỉ thấy đau nhói ở trong tim.
Giờ này không biết anh đang đang làm gì, đã ăn gì chưa, có ai chăm sóc không? Tôi cứ tự hỏi mình rồi lại suy diễn, đã có Tú Giang lo cho anh, tôi đâu cần. Lại trùm kín chăn và một mình trong nỗi nhớ, tôi không dám nhắm mắt lại nữa, chỉ sợ anh lại xuất hiện, cùng với những lời nói vô tình làm trái tim tôi tan nát. Ôi, đau lắm anh biết không.
HAO DU’ S POV (1)
Ôi, tâm trạng gì thế này. Sao mình lại cứ nghĩ đến cô ta. Hic, không biết cô ta có buồn nhiều không, có khóc nhiều không, khéo lại sưng hết cả mắt lên rồi ý chứ. Mong là không phải vậy, nếu cô ta cứ khóc nhiều mà lại không ăn gì thì thật là nguy hiểm, nếu bị làm sao thì sao đây, lại ở một mình nữa chứ. Hic, liệu mình có nên về không nhỉ. Nhưng nếu mới đi mà đã về thế này thì mất mặt lắm, không được. Thôi kệ, không có mình một hôm thì đã làm sao mà chết được, mình được tự do thế này thật là thích, haha.
* * * * * *
Ngày thứ hai không có anh là một ngày thật dài. Để không nhớ anh đến điên dại, tôi lao đầu vào học, học, học và học. Dù sao thì cũng sắp thi học kì rồi, không thể đều chuyện tình cảm choán hết tâm trí tôi như vậy. Nói thế chứ có học thế nào thì hình ảnh của anh vẫn cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nhớ anh quá. Hôm nay tôi vô tình thấy anh ở trường, đi cùng Tú Giang. Anh vẫn cười tươi lắm. Vậy là tốt rồi, chỉ cần thấy anh luôn vui khỏe, vậy là tôi yên tâm rồi.
Từ lúc anh không về nhà, tôi chẳng ăn gì cả. Nhưng tôi không thấy đói, chẳng muốn ăn gì. Có vui vẻ gì đâu mà ăn chứ, hic.
HAO DU’ S POV (2)
Hic, ngồi một mình buồn thiu trong kí túc xá trường mới chán làm sao, Tiểu Giang thì đi học suốt. Tự nhiên mình lại thèm có được sự quan tâm như lúc ở bên cô ta. Hic hic, ở nhà lúc nào cũng có người chuẩn bị bữa cơm cho rồi đem tận miệng, lại còn được cô ta gắp thức ăn cho, bây giờ phải tự chăm lo cho nữa ăn của mình mới thấy được cô cần thiết đến thế nào. Chán thật đấy, cả ngày cứ nghĩ đến việc cô ta bị làm sao là lại thấy bồn chồn không yên. Hic, sáng nay vô tình nhìn thấy, thấy cô ta xanh và gầy hơn, có phải nhớ mình quá đến phát ốm không vậy >.<...
« Trước1...1617181920...255Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ