↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- A, Tiểu Minh, điện thoại bạn rung kìa.
Tiểu Minh giật mình vì tiếng gọi của Tiểu Phần, cô nhấc vội máy lên xem, là mẹ chồng cô gọi:
- Dạ…dạ… – Tiểu Minh cuống cuồng nghe.
- Tiểu Minh, mẹ đây, sao con chưa về ăn cơm, chưa học xong à?
- Dạ?
- Hạo Du bảo con đi học thêm chưa về nên đưa bạn về nhà trước rồi. Cả nhà đang chờ con về ăn cơm, con đã học xong chưa?
- Dạ, con…về rồi ạ. Con đang đi trên đường, cả nhà cứ ăn trước đi ạ.
- Con đi cẩn thận, cả nhà vẫn chờ con nhé!
- Ưm, vâng thưa mẹ.
Tiểu Minh trả lời ngoan ngoãn rồi dập máy. Cô ngồi thừ ra ghế, mặt mày lại ủ rũ. Thấy vậy, Tiểu Phần liền hỏi:
- Sao rồi Tiểu Minh, sao Hạo Du chưa sang đón bạn?
- À, không sao, anh ấy tiện đường nên về nhà trước, không qua đón tớ được. Mẹ bảo tớ tự đi.
- Sao lại thế, Hạo Du bảo sẽ sang đón bạn cơ mà.
- Thôi không sao, tớ tự đi được mà.
Tiểu Minh nói rồi thờ thẫn đứng dậy và bước ra ngoài, đôi mắt cô lại trở nên vô hồn. Cuối cùng, tuy Tiểu Phần ngăn không cho cô đi một mình, Tiểu Minh vẫn dắt xe đi, còn bảo Tiểu Phần không phải lo cho mình. Nhưng đúng là những gì Tiểu Phần lo cũng không phải để uổng phí. Tiểu Minh vừa đi vừa nghĩ mông lung nên bị va vào một cái xe khác. Cũng may là cô chỉ bị xây xước chân tay và bầm tím đôi chỗ. Vì thế Tiểu Minh vẫn tiếp tục đi, đến hơn tám giờ, cô mới về đến nhà Hạo Du.
Để xe gọn gàng, cô mới đi vào. Cả nhà vẫn đang chờ, thấy Tiểu Minh đến, bố mẹ Hạo Du liền ra đón. Đủ để thấy bố mẹ chồng cô quý cô đến thế nào.
- Con chào bố mẹ, để cả nhà phải chờ, con thật có lỗi – Tiểu Minh cúi gập người. Trong bất kì hoàn, cô vẫn luôn nhận lỗi về mình.
- Không sao, đợi lâu ăn mới ngon chứ. Con vào nhà đi, đi học về muộn chắc đói lắm rồi. Hôm nay Hạo Du đưa bạn cũ của hai đứa đến chơi đấy.
- Dạ…vâng.
Tiểu Minh trả lời không mấy hồ hởi trước những lời quan tâm của bố chồng mình, nghe hai từ “bạn cũ” cũng không thấy tò mò như lẽ thường tình lắm. Hẳn là Hạo Du bận đưa người bạn này đến nên đã không sang đón cô. Nếu như cô không nhầm thì người đó chính là Tú Giang.
Tiểu Minh tháo guốc bước vào, vào đến phòng ăn thì thấy đúng Hạo Du với Tú Giang đang ngồi đấy. Tuy đã chuẩn bị trước tâm lý, thấy cảnh hai người ngồi ăn bên cạnh nhau, Tiểu Minh vẫn không khỏi buồn lòng. Cô khẽ lên tiếng:
- Anh…cậu… (chào Hạo Du và Tú Giang)
Hạo Du nghe thấy tiếng Tiểu Minh cũng không quay lại, chỉ có Tú Giang là nhìn cô một cái rồi quay đi. Tiểu Minh cười gượng gạo, chân tập tễnh đi vào ghế ngồi, lúc nãy chân cô bị thương, xước một mảng khá lớn nên hơi xót, máu cũng rỉ ra một ít.
- Vào ăn đi con. Ơ mà chân con sao thế Tiểu Minh? Sao lại bị thương thế kia?
- Dạ, con ngã xe. Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, hì.
Tiểu Minh trả lời lý nhí rồi khẽ cười một cái. Cô không hiểu sao khi bố vừa hỏi xong, Hạo Du quay liền ra nhìn chằm chằm vào chân cô. Nhìn cô bị thương anh vui lắm chăng, nên phải tự mắt nhìn thấy mới hả lòng? Kể cả đến khi Tiểu Minh vào bàn ngồi, Hạo Du vẫn cứ nhìn vào chân cô. Tiểu Minh không dám nhìn nên chẳng biết Hạo Du có vẻ mặt thế nào bây giờ. Chắc anh đang cười cô, Tiểu Minh nghĩ vậy.
Nhưng mà mọi chuyện đâu phải như Tiểu Minh nghĩ. Tất nhiên là Tiểu Minh không biết được là khi nhận được điện của mẹ mình, Hạo Du đã lưỡng lự bao nhiêu lần mà không dám gọi cho Tiểu Minh. Số điện thoại của cô, cứ bị cậu viết ra rồi lại xóa đi liên tục. Một mặt Hạo Du muốn nghe giọng Tiểu Minh, một mặt cũng lo không biết Tiểu Minh có chịu nhấc máy cậu gọi không nên cuối cùng Hạo Du lại nhắn tin. Nhưng một cái tin ngắn ngủi lại không thể làm vơi đi nỗi nhớ cô dày vò cậu bao nhiêu ngày qua. Cậu còn muốn biết Tiểu Minh có khỏe không, có ăn uống đầy đủ không, có nhớ cậu không, có căm hận cậu không… Cậu muốn biết nhiều lắm nên tin nhắn đi rồi còn cứ chờ đợi sẽ có tin trả lời của Tiểu Minh. Nhưng cô không nhắn lại. Thế là Hạo Du chỉ biết ngồi ngẩn ngơ cầu trời mau tối để được gặp cô, được nhìn thấy người vợ mà cậu hằng mong nhớ bấy lâu nay, mong ước hơn cả là được nghe giọng cô…chỉ thế thôi chứ cậu cũng chẳng ước ao gì được ôm cô vào lòng cả.
Nhưng rồi đúng là ông trời chẳng chiều ý con người ta bao giờ, Tú Giang biết chuyện Hạo Du sẽ đến đón Tiểu Minh thì lại tỏ ra giận dỗi. Cô cho rằng Hạo Du vẫn còn muốn quan tâm đến Tiểu Minh nhiều lắm, rằng Hạo Du không thực lòng muốn ở bên mình. Tuy cho dù đúng là vậy, Hạo Du vẫn phải dỗ dành Tú Giang và đồng ý đưa cô đi cùng về nhà ăn cơm.
Bản thân Hạo Du cũng rất lo không biết Tiểu Minh có phải chờ mình lâu không nên đến khi nghe thấy tiếng cô ngoài cửa, cậu đã yên tâm và nhẹ nhõm biết bao. Rồi đến lúc Tiểu Minh chào cậu, cậu cũng muốn quay lại nhìn mặt cô lắm chứ, nhưng cậu lại chẳng biết phải làm sao để đối mặt với Tiểu Minh. Cậu sẽ cười ư? Hay sẽ chào cô? Không, sao có thể thế được, cậu sẽ lại dành cho cô ánh mắt lạnh lùng mất thôi.
Tuy là như vậy, Hạo Du vẫn không khỏi lo lắng khi nghe thấy Tiểu Minh bị ngã xe và bị thương. Cậu phải quay lại ngay để chắc chắn Tiểu Minh bị thương “không có gì nghiêm trọng”. Cũng may vết thương không lớn lắm, mà có vẻ máu cũng khô lại rồi.
- Hạo Du, sao cứ nhìn Tiểu Minh thế, cái thằng này. Mới mấy tiếng không gặp mà đã nhớ rồi à.
Bố cậu nói rồi cười khà khà. Hạo Du giật mình, quay ngay lại. Mặt cậu bỗng từ trắng chuyển dần sang đỏ lựng, tại cậu lo cho Tiểu Minh quá nên…
- Bố…mẹ, con mời bố mẹ, anh…Tú Giang nữa.
Thấy Hạo Du có vẻ lúng túng, Tiểu Minh liền cất tiếng ngay như để che lấp giúp cậu, cô biết là sự thật không phải như thế mà. Cô gắp thức ăn cho từng người nhưng bản thân lại chẳng muốn ăn gì. Nhìn xung quanh mình toàn thịt Tiểu Minh đã thấy ngán, có một bát canh lại để ở khá xa tầm với của cô.
- Ơ kìa Tiểu Minh, con ăn đi chứ. Trời ơi…mà sao nhìn con lại gầy thế kia Tiểu Minh, lại còn xanh xao nữa, con ốm à. – mẹ Hạo Du kêu lên thảng thốt. Nhìn người con dâu ngồi trước mặt gầy gò lại tiều tụy thế kia, bà không khỏi lo lắng cho cô.
- Hì, không sao đâu ạ. Chắc dạo này bận học với lại con ăn không được ngon miệng lắm nên… – Tiểu Minh cười gượng gạo, cô cố tìm lý do để nói nhưng nghe rồi lại còn cảm thấy gượng ép hơn.
- Con ăn đi. Học hành gì cũng phải để ý đến bản thân chứ con, sao lại để tiều tụy đến mức thế này chứ. Để tý nữa mẹ lấy cho con mấy lọ thuốc bổ, mang về mà uống.
- Vâng, con cám ơn ạ.
Tiểu Minh vừa nói vừa nhìn vào miếng thịt lớn mẹ cô vừa gắp cho, tự nhiên thấy sống mũi cay cay. Bố mẹ chồng tốt với cô như vậy, cô lại chẳng thể báo đáp được gì. Cô lại chẳng phải là một người con dâu tốt, nếu không sao Hạo Du lại bỏ cô mà đi chứ. Cô chẳng mang lại được hạnh phúc cho anh, cô thấy mình thật có lỗi với bố mẹ mà.
- Ăn đi con, ăn nhiều vào.
Bố chồng nói rồi lại gắp thêm thức ăn cho cô. Tiểu Minh thấy vậy lại càng muốn khóc hơn, cô sụt sùi:
- Bố mẹ không cần lo cho con đâu ạ.
Nói ra được câu này, Tiểu Minh cũng buồn lắm, nước mắt nóng hổi cứ từ từ tràn qua mi mắt mà chảy xuống không ngừng. Cô biết, chẳng sớm thì muộn, cô cũng chẳng được làm con dâu bố mẹ thêm nữa, mà có khi, chỉ một hai ngày nữa… Nếu bố mẹ muốn quan tâm đến con dâu, thì hãy quan tâm đến Tú Giang kia kìa, cô ấy mới là người có thể khiến Hạo Du hạnh phúc, cô ấy mới là người có thể chăm sóc cho anh, cô ấy hẳn cũng là người con dâu hiếu thảo và hoàn hảo hơn cô. Rồi bố mẹ cũng nhận ra điều đó và sớm quyết định cho Hạo Du lấy Tú Giang thôi, chắc chắn là vậy....