↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Gia Bảo! bà chỉ biết gọi tên cậu vì lúc này không còn lời lẽ nào có thể nói hơn.
- Con đi trước, chào anh hai em đi! cậu nói với ánh mắt vô cảm nhìn anh trai và bà rồi đút tay vào túi quay đi.
…
Rời khỏi biệt thự cậu đi lang thang trên đường như cái xác không hồn, chỉ đi theo sự quen thuộc của đôi chân mình. Đến khi cậu giật mình nhìn lại thì đã đứng trước cổng công viên…
Công viên này gắn với cậu rất nhiều kỉ niệm, không ai biết rằng nơi này đã từng có một gia đình với những ngày cuối tuần vui vẻ, tại nơi này từng có một nhóc hay ngủ bờ nằm bụi cũng tại nơi này lần đầu tiên cậu biết đến cái gì gọi là sự nỗ lực và niềm khát khao cháy bỏng phải chiến thắng- chính là lần đấu cầu lông với cô.
Phải rồi…là cô, nỗi nhớ cô chợt dâng lên cồn cào trong cậu…
…
Đứng ngoài cổng nhìn lên ánh đèn nơi phòng cô hắt ra, cậu không biết nên làm gì vào lúc này. Gọi cô? Hay đi vào? Hay nên về thì hơn???…
Cậu lấy điện thoại trong túi ra chạm vào màn hình khiến nó sáng lên ảnh hai người, cậu chạm liên tục vào màn hình để mong nó không tắt…
…
- “Alo!” là giọng của cô.
Không biết cậu ấn nút gọi cho cô từ lúc nào, đến khi nghe giọng cô cậu bối rối.
- …không biết nên nói gì, cậu chỉ áp điện thoại vào tai mà không trả lời.
- “Alo, cậu gọi cho tớ có gì không Bảo?”
- …
…
- Lạ nhỉ, sao gọi mà không nói gì. cô thắc mắc.
*Không lẽ có chuyện gì với cậu ấy?*
- Alo! Cậu nói gì đi chứ cậu làm tớ lo đó. cô lo lắng.
- “Cậu ngủ chưa?” cuối cùng đầu dây bên kia cũng trả lời.
- Phù…cậu cậu có biết cậu đã góp phần làm tim tớ mau hết hạn sử dụng không Bảo??? Ực…phù…
- “Tớ xin lỗi!”
- Khoan đã, có chuyện gì với cậu phải không? Cậu đang ở đâu?
- “Không có gì.”
- Cậu đang ở đâu?
- …
- Nói!
“Tút tút tút”
Theo phản xạ từ lúc có cậu, cô vội mở tung cửa chạy ra ban công nhìn xuống dưới cổng.
- BẢO!
Nghe tiếng cô cậu ngẩng đầu lên.
- Cậu, cậu đứng yên đấy cho tớ! cô chỉ tay xuống chỗ cậu đang đứng và ra lệnh.
Cô dùng hết tốc độ để phi thân xuống gặp cậu.
…
- Sao đến mà không vào? Sao đang nói mà cúp máy là sao?
- Máy tớ mới hết pin.
- Vậy sao không vào nhà?
- Tớ…tớ chỉ đi ngang qua thôi.
- …cô nhìn cậu dò xét. – Cậu đang dấu tớ điều gì đúng không?
- …
- Có đúng không? cô hỏi lại, tiến gần lại cậu. – Gia Bảo! Má cậu bị sao vậy? Sao lại sưng đỏ lên thế này? cô đưa hai tay ôm lấy má cậu.
- …
- Cậu…
Chưa nói hết cậu đã tiến lại ôm cô thật chặt…
- Gia…gia Bảo…cô bất ngờ.
- Chỉ cần một chút thôi, hãy cứ thế này, một chút thôi mà! Làm ơn! cậu thì thầm.
Có lẽ cậu chỉ cần hơi ấm của cô để tiếp thêm sức mạnh, thế là đủ đối với cậu.
Đáp lại, cô vòng tay ra sau lưng cậu xoa xoa cho sự ấm áp được tăng lên gấp bội.
Cậu nhắm nghiền mắt, tĩnh lặng trong giây phút bình yên này *Cảm ơn cậu vì đã đến trong đời tớ!*
5h30’…
“Renggggggggggggggg…”
“Rầm” cô với tay đập mạnh lên đầu giường.
…
“Renggggggggggggggggggg…”
- Ahsssssss để xíu nữa đi mà. cô “van xin” chiếc đồng hồ với giọng ngái ngủ.
“Renggggg…”
Nhưng không nghe lời thỉnh cầu từ cô chuông đồng hồ vẫn reo.
- AAAAA đã bảo cho tí nữa mà. cô đạp tung chăn khỏi giường, ngồi bật dậy với đầu tóc rối tung quay lại cầm đồng hồ tắt chuông. – AAAAA cô nhìn vào mặt đồng hồ hét lên. – Gì? 5h53’37” mình hẹn dậy sớm rồi mà. Hu…cô vội nhảy xuống giường lật đật chuẩn bị.
…
“Bịch bịch bịch…” cô chạy hấp tấp xuống cầu thang.
- Nội con đi học!
- Ăn sáng đã…chưa kịp nói hết đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Không hiểu có chuyện gì mà hôm nay cô vội vã đến thế, có phải ngày thi, ngày hẹn hay ngày học như bình thường đâu. Đã kết thúc chương trình học rồi mà.
…
Cô không đi theo hướng con đường hàng ngày cô vẫn đi trên đó để đến trường mà chạy theo hướng ngược lại.
Cách đó 10 căn nhà…
Thì ra cô chạy đến tìm cậu, trái lại với vẻ tất bật của cô cậu có vẻ rất từ tốn giờ này vẫn đang chăn êm nệm ấm trên giường.
- Grư grư…cô giận dữ. – Đã hẹn với người ta rồi mà vẫn còn nằm đây à? Dậy! Dậy mauuu! cô lật tung chăn của cậu ra.
- Ưmmmmm…ồn ào quá. cậu vẫn nghiền mắt, dùng chân khều khều kiếm chăn rồi kéo lên đắp kín người lại.
- Bây giờ cậu có dậy không? Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không? cô lại lật chăn ra.
- Không biết, không biết gì hết, tớ chỉ biết tớ…tớ…tơ…khò…khò…
- ÁAAAAA cô nắm chặt hai tay gồng mình lên. – Tóm lại là vẫn thích ngủ phải không?
Gật gật cậu nhắm mắt ngủ mà vẫn gật được trong vô thức.
- Hừ cô không thèm nói thêm, bỏ đi trước.
“Huỵnh” có cánh tay rắn chắc kéo cô lại làm cô ngã xuống giường cậu.
Cậu kéo cô ngã đúng vào vòng tay mình, ôm cô thật chặt trên giường ngủ ngon lành (giống bé yêu ôm gấu bông ngủ ý mọi người)
- Bà xã nóng tính quá, nằm ngủ cùng anh có phải tốt hơn không?
- Cậu…có thả không? cô rít qua kẽ răng.
Trái lại cậu càng xiết chặt tay hơn.
- Không thả phải không?
- …
- Lần cuối, có thả không?
- …
Ngược lại với điều cô muốn, mỗi lần cô hỏi cậu càng xiết chặt tay hơn.
- Lần chót, có thả không?
- …
- Lần này thì hết rồi, xin lỗi cậu nhưng mà cái này là do cậu tự chuốc lấy đấy nhé! cô nghiến răng trèo trẹo.
Nhắm mắt, nắm chặt hai tay, gồng mình, co chân và…
- YAAAAA…
“Huỵch…bịch…”
Cô duỗi chân đạp cậu khỏi giường rớt xuống đất. Một tư thế vồ ếch không lẫn vào đâu được, tư thế chổng mông lên trời hận trời vô đối cắm cổ xuống đất hận đất vô biên ấy ngay lập tức đã được ghi danh vào sách đỏ của những kiểu dáng vồ ếch không bao giờ đụng hàng.
- …Ui yaaaa cậu rên rỉ, nằm dưới đất ăn vạ.
- Tớ đã cảnh báo rồi ai bảo cứ thích lì đòn chi.
- Xítttt ui ya…gãi cổ tôi rồi.
- Gãy cổ mà cậu còn nói được, còn ngóc dậy được thì không phải gãy hạng xoàng đâu nhé! cô khoanh tay trước ngực.
- Dìu tớ lên nào! cậu đưa tay ra với với.
- Để cậu ngủ tiếp chứ gì?
Gật gật
- Cậu có biết hôm nay là ngày gì? Có nhớ hôm qua hứa với tớ gì không?
- Hôm nay? Lời hứa hôm qua? cậu vẫn ngái ngủ.
- Cậu…cậu hừhừ cô rít qua kẽ răng. – Đừng nói là cậu quên nhé!
- Hì…“gật gật”.
- Oh my god! cô đưa tay lên trán chịu thua. – Là ngày thông báo kết quả năm học, là ngày nhận lại đồ, là ngày tiễn chân nhỏ Vy đi du học, là ngày…
“Vèo” cậu lướt nhanh như gió vào WC mà không cần thêm một động thái nào của cô nữa.
- Ngoan ngoãn biết điều thế ngay từ đầu có tốt không. cô chẹp miệng.
3’ sau
- Thế này đã men lì chưa vợ? cậu xuất hiện trở lại với bộ đồng phục chỉnh tề và đầu tóc gọn gàng, đứng tựa vào tường tạo dáng.
Cô từ tốn bước lại gần cậu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
“Cốc”
- Ui ya ha.
- Bây giờ mà còn có thời gian để tạo mẫu nữa hả? Mà cậu mới xưng hô với tớ cái kiểu gì đấy? Có muốn…
- Thôi thôi thôi, thôi không muốn đâu. Lên đường đến trường nào! cậu đeo cặp và mở cửa. – Ấy ấy có chuyện gì nữa vậy? cậu vừa mở cửa còn chân trong chân ngoài đã bị cô lôi cổ vào trở lại.
- Gấp hết chăn mền lại rồi đi đâu mới được đi. cô khoanh tay trước ngực, hất mặt xuống chiếc giường còn bề bộn chăn mền.
Còn cách nào ngoài cách nghe lời cô nữa đâu, lủi thủi dọn dẹp giường xong tươm tất hai người bắt đầu lên đường đến trường.
…
“Tùng tùng tùng”
Tiếng trống vừa dứt cũng là lúc chân hai cô cậu lọt qua cửa lớp....