↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Canh ba(3h sáng)…
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cô đổ chuông…
Số điện thoại kèm theo tên cậu hiện lên trước màn hình điện thoại đang sáng. Cô cầm lên xem rồi ghìm chặt nó trong tay. Cô không biết mình phải nói gì khi bắt máy vào lúc này? Hiện, cô đang rất rối bời, ngay cả bản thân cô, cô cũng không biết nói gì với chính mình cho qua huống chi là nói với cậu.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”
Điện thoại đổ chuông lần hai.
Và cô quyết định bắt máy.
- …Alo!
- “Na à? Tớ, Gia Bảo nè.”
- Tớ biết.
- “Vậy sao cậu không bắt máy? Hay cậu đang bận?”
- Không.
- “…Ờ, mà đã khuya rồi, chắc cậu đang ngủ. Tớ xin lỗi!”
- Cậu gọi cho tớ có gì không?
- “…” cậu im lặng.
- …cô cũng im lặng, cô đang mong chờ một lời nào đó từ cậu hơn là sự im lặng này.
- “…Yuu…” cậu lấp lửng.
- Yuu tỉnh rồi phải không?
- “Sao cậu biết?”
- Ưmmm tớ đoán.
- “Uhm!”
- Cậu vui chứ?
- “Sao cậu lại hỏi vậy?”
- Tớ sẽ đến thăm Yuu sau.
- “…Tối nay cậu có đi chơi hay làm gì không?”
- Đi chơi? cô nhắc lại lời cậu.
- “…”
- Với ai?
- “…”
- Mà thôi, cậu lo cho Yuu đi! Cô ấy mới tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê, bây giờ cô ấy cần cậu hơn tớ đó.
- “…”
- Oáp…tớ buồn ngủ rồi, bye cậu! cô vờ ngáp dài và vội cúp máy.
Cuộc nói chuyện tẻ nhạt, không ăn khớp với nhau câu nào. Vì mỗi người đang tự theo đuổi một lỗi suy nghĩ của riêng mình.
o0o
- Cậu…dối tớ. cậu buồn bã, chút thất vọng.
Lúc nãy, khi chạy ra khỏi bệnh viện để đuổi theo cô, vô tình cậu đã thấy cô ngồi lên xe hắn, để hắn chở đi trong đêm…chỉ hai người- cô và hắn.
o0o
- Cậu…tránh né tớ. cô cũng buồn không kém cậu.
Cậu không trả lời những câu hỏi của cô khiến cô thấy cậu như đang né tránh mình.
…
o0o
Sáng hôm sau…
Tu viện Maria,
Cô lê thân tàn ma dại đến tìm Kì Lâm thăm nó.
Hai vai trùng xuống, toàn thân rũ rượi, đôi mắt vật vờ thâm quầng, tóc cũng không thèm cột gọn gàng lại…chỉ biết cắm mặt xuống đất đi.
- Xin lỗi chị có cần tôi giúp gì không? giọng lanh lảnh của Kì Lâm.
Nghe tiếng nó, cô chựng lại rồi từ từ ngước mặt lên nhìn.
- Ôi Chúa tôi! Kì Lâm giật thót lên như gặp ma.
Không nói quá nhưng lúc này, thực sự nhìn cô rất “chán đời”.
“Chớp chớp” Kì Lâm không tin được nhỏ bạn thân nó – Trần Na Na “xì tai” bây giờ lại trở nên “tai xì” thế này.
- Ực Kì Lâm nuốt khan. – Có chuyện gì mà trông mày…vậy bé Na? Kì Lâm nói lấp lửng rồi đến lay nhẹ vai cô lo lắng.
- …hức hức…huhuhuhu…bỗng cô bật khóc. Cô ôm chầm lấy Kì Lâm và khóc trên vai nó.
Tối qua khi khóc trước mặt hắn xong, cô đã định sẽ không khóc nữa, nhưng không hiểu sao khi đứng trước Kì Lâm cô lại không kềm được lòng. Chợt ước nguyện bị tắc tuyến lệ trở lại cuộn lên trong cô, nếu thế cô sẽ không phải khóc, nước mắt cũng sẽ không thể rơi, cô cũng không trở nên yếu đuối- ít nhất là trước mặt ai đó.
Kì Lâm sững người trước hành động của cô, từ lúc quen nhau tới giờ, cô chưa bao giờ thế này với nó cả. Như vậy có nghĩa là cô đang rất “đau”, hiểu thế nên Kì Lâm cũng không hỏi nhiều mà cũng ôm lấy cô, vuốt lưng và vỗ về cô như một người chị yêu hiểu biết và rộng lượng.
- Tao không biết mày buồn chuyện gì…nhưng mày cứ khóc đi! Tao sẽ làm điểm tựa và hứng nước mắt cho mày!
- Hức huhuhu…
Tuy sáng sớm nhưng tu viện cũng không ít kẻ qua người lại, mỗi người đi qua đều để lại ánh mắt thương hại hoặc khó hiểu cho hai cô gái trẻ đang ôm nhau giữa chốn đông đúc thế này.
…
Cuối cùng thì nước mắt cô cũng chịu dừng lại, Kì Lâm bắt đầu làm “chuyên viên thắc mắc” và cô đã kể lại mọi chuyện cho nó nghe.
“Rầm”
- Không thể như thế được! Kì Lâm đứng dậy hừng hực lửa nói kèm theo tiếng đập bàn lớn. – Tao tin, Gia Bảo không phải loại người đó! Với tính cách của cậu ta, chắc chắn sẽ giữ tròn trách nhiệm với con nhỏ trái dứa đó thôi, chứ tao tin cậu ấy yêu mày nhất.
- …cô im lặng nghe Kì Lâm nói, nhưng không biết có lọt được chữ nào vào tai hay không.
- Đi! Kì Lâm cầm tay cô, lôi mạnh, kéo đi.
- Đi đâu? cô giật Kì Lâm lại.
- Mày thật ngốc đó bé Na à! Tao nghĩ, bây giờ dù có nói thế nào thì với cái đầu cố chấp của mày cũng không nghe tao. Nên thôi, tốt nhất để tao cùng mày đến đó hai mặt một lời bắt cậu ta nói rõ cho mày nghe.
- Tao không! cô giật phăng tay mình ra khỏi tay nó.
- Mày sợ?
- Không!
- Vậy thì đi, nếu có sao thì còn có tao đây, thà dứt khoát một lần còn hơn mày cứ vậy mãi.
- Tao đã nói là thôi đi mà! cô hét lên.
- …Hừm…vậy cũng phải đi. Đến đó xem tình địch của mày tình hình thế nào còn chuẩn bị lực lượng nữa chứ.
- …
- Mày không đi phải không?
- …
- Vậy tao đi. Kì Lâm nói rồi hùng hổ bỏ đi.
- Khoan đã! cô gọi với lại.
- …Sao?
Cô vội rảo bước đến cạnh nó, và cả hai cùng đến bệnh viện “thăm” Yuu.
o0o
Cách rất xa thành phố- nơi dường như không được nhắc đến trên bản đồ,
Một dải “tường thành” trông lâu năm và hoang phế lộ ra giữa cứ điểm được gọi là bí mật. Trông nó xù xì và rêu phong, nhưng chớ để bị đánh lừa, đó chỉ là vẻ ngụy trang mà thôi.
MK…
“Chát bốp choang bịch…” những âm thanh nối tiếp nhau vang lên đến chói tai
- Ực…hộc hộc…Gia Linh co coắp người dưới nền đất lạnh buốt với những vết thương cả cũ lẫn mới trên mình.
- Bây giờ đã thấm được chưa…“con gái”? old man giọng đầy mỉa mai.
- Ực…hộc…khụkhụ…
- Khốn kiếp! Mày giám phản bội tao sao? Giỏi lắm! Để tao xem mày còn lần thứ hai nhìn thấy mặt trời nữa không. vừa dứt lời, old man đã cúi xuống, túm chặt lấy cổ áo Gia Linh, giơ tay lên cao và…
“Bốp” ông ta binh thật mạnh vào đầu Gia Linh.
Gia Linh thậm chí không còn đủ sức để thốt lên nỗi đau dù chỉ là một tiếng á huống chi là sự chống cự người đàn ông dù lớn tuổi nhưng đầy sức mạnh này.
Cô chỉ biết nằm dài trên đất, mặc cho những vết thương đang rỉ máu, những vết sưng bầm tím đến thâm đen…
“Crick” tiếng súng lên nòng trên tay ông ta.
“Nghía” khẩu súng trên tay, mắt nheo nheo lại, tay cầm điếu xì gà nghi ngút khói, old man cười khảy.
- Ta cũng đang muốn thử lực của “con” này có tốt không đây. ông ta nhắm đường súng lên tường và từ từ…từng centimet một…ông ta dần chĩa nòng súng trước đầu Gia Linh. – “Con gái cưng” giúp ta thử độ tốt của nó nhé!
…1 giây…2 giây…3 giây…viên đạn có thể bay ra bất cứ lúc nào…Ngón tay ông bắt đầu co dần lại…có lẽ một âm thanh nào đó sắp vang lên…
Và…chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…
“PẰNG…bịch”
Vết máu loang lổ trên sàn, tất cả đều đang bất động, cả Gia Linh, cả old man và cả…
- Tua…Tuân…Tuấn! Gia Linh cố gượng gọi được tên anh và rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Là Thiên Tuấn, anh đã đến. Vội cứu Gia Linh trước “ngọn súng” của ông ta nên anh không kịp nghĩ được gì mà lao thẳng vào, ôm lấy ông ấy. Kết quả là ông ta đã bóp cò, và người lãnh viên đạn ấy không ai khác chính là Thiên Tuấn. Ông ta bị anh đẩy ra, đập đầu vào tường mạnh nên cũng bất tỉnh.
o0o
Trường học…
Như thường lệ, Gia Tuệ đưa cơm đến cho cha mình vào bữa sáng. Đang lững thững bước đi giữa sân trường thì…
- Hôm nay đến sớm vậy? Quốc từ đâu đứng lù lù sau lưng Gia Tuệ.
Mắt Gia Tuệ bất giác đảo lúng túng, trông cô có vẻ bối rối, có lẽ Gia Tuệ không trông mong gì vào việc gặp Quốc....