Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Cậu muốn làm cho Hiểu Đồng đau khổ, muốn cho cô ấy hiểu được cảm giác đau khổ là thế nào. Nhưng không ngờ khi làm người khác đau thì cũng là làm chính mình bị đau. Cô đau một còn cậu đau đến mười.
Nhìn cô ấy đau đớn vật vã, trái tim Vĩnh Phong như rướn máu. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại. Cả đêm qua cậu không hề chợp mắt lấy một lần.
Chỉ vừa chợp mắt một lát thì điện thoại trong túi reo lên, cậu uể oải cằm điện thoại. Là tiếng của Quốc Bảo.
- Anh Vĩnh Phong xảy ra chuyện rồi, mau đến trường đi …
Trên đường đến trường cậu nghe Quốc Bảo kể lại vắng tắt mọi thứ, khiến cho vận tốc của cậu càng ta7ng cao.
Cuối cùng cậu đến trường tìm Đình Ân, nghe Đình Ân bảo Hiểu Đồng bị gọi đến phòng thầy Hiệu trưởng, cậu tức khắc chạy đến đó. Vừa chạy đến thì thấy Thế Nam nắm tay Hiểu Đồng bỏ đi, sau lưng là Vũ QUỳnh với hai cô gái tức giận nhìn theo họ.
Hiểu Đồng và Thế Nam thấy Vĩnh phong thì khựng lại.
Hiểu Đồng nhìn vào mắt Vĩnh Phong nói:
- Anh làm ơn nói với vợ chưa cưới của anh là tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào hết và làm ơn từ nay hãy tránh xa tôi ra. Tất cả mọi chuyện đều vì anh mà ra. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
Nói rồi, Hiểu Đồng nắm tay Thế Nam bỏ đi, mặc cho vĩnh Phong đau khổ đứng nhìn theo bóng họ.
“Vĩnh Phong! Xin lỗi anh! Em hết lần này đến lần khác làm anh đau khổ. Hết lần này đến lần khác đối xử tàn nhẫn với anh. Hãy quên một kẻ xấu xa như em đi. “
Nước mắt đang chảy vào tim Hiểu Đồng khiến cô có cảm giác đau nhói.
Vũ Quỳnh thấy Vĩnh Phong đến thì nũng nịu giả vờ như vừa bị bắt nạt.
- Vĩnh Phong! Tự nhiên Hiểu Đồng đến mắng **** em, còn tát em một cái, anh xem mặt em đỏ cả lên.
Nhưng Vĩnh Phong đã quay lại đưa tay bóp cổ cô, đẩy mạnh cô vào tường.
- Đừng tưởng tôi không biết những việc cô đã làm. Khôn hồn thì kêu cái tên đã giúp đỡ cô làm chuyện xấu xa đó biến mất khỏi thành phố này nếu không thì chết với tôi. Từ nay cô còn dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô bị biến dạng đó. Nên nhớ tôi không thích nói chơi bao giờ.
Rồi cậu quay sang hai cô bạn:
- Cả các cô nữa đó.
Khiến cho hai cô bạn này vỡ cả mật.
Vĩnh Phong tức giận bỏ đi. Cậu buông tay ra khiến Vũ Quỳnh khuỵu xuống ho sặc sụa.
Vũ Quỳnh nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong tức giận nghĩ thầm: ” Vĩnh Phong, anh dám vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy. Hai người hãy chờ đấy tôi sẽ không để hai người yên đâu.
Thế Nam đưa Hiểu Đồng đến một nơi thật yên tĩnh.
- Nếu muốn khóc thì em hãy khióc thật to đi. Ở đây không ai nghe thấy đâu.
Như chỉ đợi có thế, những giọt nước mắt của Hiểu Đồng tuôn trào trên nét mặt xinh đẹp của cô.
Thế Nam thở dài đưa cho Hiểu Đồng một cái khăn giấy.
- Nếu đau lòng đến thế sao em lại phải nói ra những lời tuyệt tình như thế. Sao em không cho mình và Vĩnh Phong một cơ hội.
- Có một cơ hội giữa em và anh ấy sao. Em chỉ là một cô gái nghèo hèn thấp kém.
- Nhưng Vĩnh Phong yêu em.
- Vĩnh phong yêu em thì đã sao, khoảng cách giữ em và anh ấy là không thay đổi. hôm nay thầy hiệu trưởng cho em biết trường đã đuổi học em. Điều kiện duy nhất để em còn ở lại là rời xa Vĩnh Phong.
- Là mẹ Vĩnh phong ra quyết định đúng không.
Hiểu Đồng buồn bã gật đầu.
- Hiểu Đồng! Người em yêu là Vĩnh phong chứ không phải mẹ cậu ấy.
- Nhưng em không xứng với anh ấy. Người xứng với anh ấy chỉ có Vũ Quỳnh.
- Hiểu Đồng! Em phải biết một điều là từ nhỏ đến lớn Vĩnh Phong không được hạnh phúc, điều này làm nên sự lạnh lùng của cậu ấy như ngày nay. Hôn nhân giữa họ là một cuộc hôn nhân hợp tác không hề có tình yêu. Em nhẫn tâm để cậu ấy tiếp tục sống trong bất hạnh hay sao. Người có quyền lựa chọn là Vĩnh Phong chứ không phải mẹ cậu ấy hay Vũ Quỳnh. Hãy cho Vĩmh Phong một cơ hội lựa chọn.
Hiểu Đồng mĩm cười nhìn Thế Nam.
- Anh đúng là một chàng trai tốt.
- Chỉ tiếc rằng con gái không yêu những chàng trai tốt.
- Chỉ là em không xứng đáng mà thôi.
- Đừng tự ti như vậy, Hiểu Đồng. Em yêu Vĩnh Phong thì hãy cho hai người một cơ hội để tiến tới.
- Sao anh lại cho rằng em yêu Vĩnh Phong.
- Em chưa từng nhìn thẳng vào mắt anh. Tuy rằng em nói không muốn nhìn mặt Vĩnh Phong nữa nhưng em luôn nhìn vào mắt cậu ấy và em cũng chưa từng nói rằng mình ghét cậu ấy phải không?
Hiểu Đồng muốn đển trường để học thành ra cúp học. Tạm biệt Thế Nam, hiểu Đồng đón xe đến bệnh viện thăm mẹ, cô muốn tìm sự bình yên bên cạnh mẹ.
Ngồi trên xe cô cứ nhớ những lời Thế Nam nói. Lúc nào Thế Nam cũng đến bên cạnh lúc cô cần an ủi nhất. Anh đã nói trúng tâm sự của Hiểu Đồng. Phải chi người cô yêu là anh, cô sẽ không phải đau khổ thế này.
Bà Du Cẩm thấy con gái đến thăm mình thì rất vui.
Hiểu Đồng vừa thấy mẹ vội ôm chầm lấy mẹ, hơi ấm của mẹ lúc nào cũng thật bình yên. Bà Du Cẩm nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của con gái.
- Có chuyện gì vậy con.
Hiểu Đồng nhìn mẹ lắc đầu cười, trấn an bà.
- Chỉ là con nhớ mẹ, muốn ôm mẹ mãi thôi.
Bà Du Cẩm bật cười trước sự nụng nĩu của con gái, bà trách yêu con gái.
- Trời ơi! Con gái lớn rồi mà còn nhõng nhẽo không sợ mấy cô chú cười cho à.
Những bệnh nhân và người nhà của họ cũng cười đáp lại, có người khen.
- Chị có cô con gái xinh đẹp và ngoan hiền thật có phước.
- Con gái tôi mà được bằng một góc con gái chị thì thật là may. Còn nhỏ thế mà biết chăm lo cho mẹ.

Đột nhiên bà Du Cẩm nhăn mặt ôm lấy ngực. Hiểu Đồng lo lắng hỏi:
- Mẹ làm sao vậy. Mẹ đau ở đâu à. Để con đi gọi bác sĩ.
Nhưng bà Du Cẩm kéo tay Hiểu Đồng lại.
- Mẹ không có sao hết. Chẳng là hồi nãy mẹ ăn hơi nhiều nên đầy bụng khó chịu một chút. Đừng kêu bác sĩ kẻo người ta cười mẹ là tham ăn.
Hiểu Đồng nghi ngờ hỏi:
- Mẹ không sao thật chứ?
- Cái con bé này, đã bảo mẹ không sao rồi mà. Con mau về chuẩn bị đi làm đi, kẻo trễ người ta lại la đó.
- Vậy con về đây. Mẹ nhớ bảo trọng, có gì thì nhờ người kêu bác sĩ đến liền nha mẹ.
- Mẹ biết rồi.
Hiểu Đồng đành mang nỗi lo lắng đến chỗ làm.
Cuối cùng cũng xong việc, Hiểu Đồng mệt mỏi đi về nhà. Giờ này bé Đường đã ngủ say rồi, dạo này con bé rất ngoan. Không nhõng nhẽo nhiều, cũng không nói mớ hay khóc trong lúc ngủ nữa.
Vừa mở cửa ra, Hiểu Đồng đã nhìn thấy bé Đường đang ngủ say nhưng bên cạnh còn một người lạ nữa. Người đó có dáng người cao to, mái tóc đen lấy, nắm chặt bàn tay của bé Đường mà ngủ.
Là anh ấy. Sao anh ấy lại ngủ ở đây. Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé để vỗ về, khiến cho nụ cười luôn nở trên môi của bé Đường. Con bé ngủ thật bình an.
Người bạn bí mật của bé Đường chẳng lẻ là anh ư.
Hiểu Đồng nhẹ nhàng đến bên cạnh, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của anh trong lúc ngủ, trông Vĩnh Phong như một đứa trẻ ngoan, hiền lành.
Hiểu Đồng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rũ trên mặt anh rồi lấy chăn đắp cho hai người thật cẩn thận.
Sau đó, Hiểu Đồng đi lấy đồ rồi bước vào buồng tắm.
Nghe tiếng nước chảy róc rách, Vĩnh Phong mới từ từ mở mắt ra. Đã lâu lắm rồi, cậu thường đến chơi với bé Đường mỗi buổii tối ru cô bé ngủ. Vỗ về cô bé khỏi nỗi sợ hãi ở một mình, dù gì thì bé Đường cũng chỉ mới có bốn tuổi. Không hiểu sao, Vĩnh Phong vừa gặp đã thấy thích cô bé.
Một khuôn mặt bầu bĩnh, má lúm đồng tiền, đôi mắt sáng như sao trên trời, ai gặp cũng yêu thích.
Lúc nào cũng vậy, Vĩnh Phong chờ chi đến khi Hiểu Đồng bình an trở về thì mới ra về. Tình yêu thầm lặng này, anh sẽ chôn giấu trong lòng.
Hôm nay vì quá mỏi mệt mà anh đã ngủ quên mất. Nghe tiếng mở cửa, Vĩnh Phong biết Hiểu Đồng đã trở về, anh không muốn cô thấy khó xử khi thấy mình nên giả vờ ngủ tiếp....
« Trước1...3233343536...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ