Lamborghini Huracán LP 610-4 t
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Vũ QUỳnh giả vờ oan khuất nói, rồi cô ta giả vờ như vô tình.
- Xin bác đừng trách cháu, cháu cũng không còn cách nào khác, ai bảo cô ta là người anh Vĩnh Phong thích chứ.
Bà Mai Hoa trợn mắt nhìn Vũ Quỳnh như thể bà vừa nghe chuyện khủng khiếp nào đó.
- Vĩnh Phong thích cô ta ư. Nó lại thích con bé múa may điên cuồng la hét ầm ĩ giữa bữa tiệc của người khác như vậy ư.
- Chắc tại bạn ấy đang lúc hưng phấn nên mới dùng thuốc thôi bác.
Bà Mai Hoa kinh hoàng khi nghe Vũ Quỳnh nói:
- Con bé này còn sử dụng thuốc lắc nữa ư. Thật là quá thể rồi. bác phải về dạy dỗ lại Vĩnh Phong mới được.
Vũ Quỳnh vội nắm tay bà Mai Hoa lại nói:
- Bác đừng lo lắng, cũng đừng nên trách mắng anh Vĩnh Phong vội. Cháu nghĩ anh Vĩnh Phong chỉ nhất thời ham vui nên mới thích cô ta. Chờ sau một thời gian nữa anh ấy chơi chán thì sẽ bỏ cô ta mà thôi. Cháu tự tin là mình sẽ đánh bại cô ta.
Nghe Vũ Quỳnh nói như vậy bà Mai Hoa mới thấy nhẹ nhõm.
Một cô gái tốt như Vũ Quỳnh mà Vĩnh Phong lại không chọn sao được. Hạn con gái kia chỉ là vui vẻ qua đường mà thôi.
Hiểu Đồng cảm thấy cả người toàn thân đau nhức, đầu muốn nổ tung ra, cổ cô cứng đơ đên gần như không động đây được nữa. Cổ họng thấy khát nước, tòan thân mệt rã rời, tay chân mềm nhũn, khó chịu vô cùng.
Cô dần dần mở mắt ra, lại một căn phòng xa lạ nữa. dạo gần đây khi cô mở mắt toàn là thấy trước mặt mình là những hoa văn nhẹ nhàng nhưng sang trọng, không có một thứ quen thuộc nào của căn phòng trọ nhỏ bé của cô. Cô nhìn cách bài trí thì như là một căn phòng ở một khách sạn cao cấp.
Cố gắng ngồi dậy, cổ Hiểu Đồng gần như muốn gãy lìa ra. Đình Ân đang ngủ say trên ghế sofa. Cô muốn gọi tên Đình Ân nhưng không còn sức để gọi. Cũng may mắn Đình Ân giật mình tỉnh giấc.
- Cậu tỉnh rồi sao. Cậu có biết mình lo cho cậu thế nào không hả.
Đình Ân mừng rỡ kêu lên. Chạy đến bên giường ôm lấy Hiểu Đồng, Hiểu Đồng cũng muốn ôm lấy Đình Ân njưng cô không còn sức, cô có gắng nói: ” Nước”
Đình Ân vội buông cô ra, quẹt những giọt nước mắt trên khóe mắt nghẹn ngào nói:
- Để mình đi lấy nước cho cậu.
Lát sau Đình Ân bê đến một ly nước, cô còn cẩn thận đặt một ống hút vào trong ly để Hiểu Đồng uống dễ dàng hơn. Sau khi uống cạn ly nước Đình Ân mang đến, Hiểu Đồng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
- Sao cậu lại ở đây – Hiểu Đồng hỏi.
- Anh Thế Nam kêu mình đến. Anh ấy đích thân đến đón mình đưa mình đến đây – Như sợ Hiểu Đồng lo lắng Đình Ân vội nói thêm – Mình và anh Thế Nam đã chở bé Đường về nhà mình ngủ rồi. Cậu yên tâm đi.
Rồi Đình Ân nhìn Hiểu Đồng vừa thương vừa giận, trách:
- Cậu có biết khi mình và anh Thế Nam đến cậu đang ở trong tình trạng nào không hả.
Mặt Hiểu Đồng sa sầm xuống, cô không thể nào nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì.
- Mình thấy thật tội nghiệp cho anh Vĩnh Phong bị cậu dày vò hành hạ khổ sở hết mức. Nói thật nha trông cậu lúc đó không khác gì là một con hổ vồ mồi. Nếu không phải anh Vĩnh Phong mà là một người nào khác thì cậu đã bị ăn sạch sẽ rồi. Điều đó cho thấy, anh ấy rất yêu cậu.
Hiểu Đồng nghe Đình Ân nói xong chỉ biết thở dài. Cô định kéo chăn ra đứng dậy nhưng lại phát hiện…trên người mình không còn một mảnh vải che thân nào cả. Cô hốt hoảng vội vàng kéo chăn lên che người rồi run run hỏi:
- Tối qua mình đã làm gì? Sao trên người mình…sao trên người mình không còn gì hết vậy.
Đình Ân lắc đầu thở dài ngao ngán:
- Nhớ tới chuyện tối qua mà đến giờ mình còn phát sợ. Cậu cứ như một con thú hoang bị thương lồng lộn lên.
Rồi Đình Ân với tay xuống dưới đất cầm lên một cái váy màu trắng rách nát đưa cho Hiểu Đồng xem.
- Cậu xem đi. Kiệt tác của cậu tối qua đó. Cái áo đẹp như vậy…
Đình Ân chậc lưỡi tiếc rẻ rồi nói tiếp:
- Mình, Thế Nam, Vĩnh Phong ba người mà không thể kìm chế cậu. Không hiểu bọn chúng cho cậu uống thuốc gì mà mạnh đến vậy. Mà Thế Nam và Vĩnh Phong cứ sợ cậu đau nên cũng chẳng kiềm chế câu được là bao. Hai người đó đẩy mình ra để yên cho cậu đánh, cậu mắng, cậu cắn. Tới khi cậu cậu bắt đầu xé chiếc váy này thì mới giữ chặt cậu lại. Nghĩ tới thì thấy tôi nghiệp Vĩnh Phong, một mình anh ấy bị cậu hành hạ đến nỗi hào quang quay quanh anh ấy cũng biến mất.
Ngừng một chút, Đình Ân kể tiếp:
- Làm thế nào cậu cũng chỉ muốn cởi bỏ đồ ra nên cuối cùng mọi người đành mặc kệ cho cậu cởi bỏ hết ra.
Hiểu Đồng xấu hổ lắp bắp hỏi:
- Như vậy, như vậy… họ đã…
Hiểu Đồng không thể nói tiếp được. Đình Ân đến bên cạnh cười trấn an cô.
- Yên tâm đi. Hai người họ nếu có ý gì thì sẽ không kêu mình đến đây đâu. Từ lúc cậu cởi đồ, hai người họ chỉ ngồi yên trên ghế kia, quay lưng về phía cậu không dám nhúc nhích lấy một lần nữa. Mình nhìn thấy cũng buồn cười. Chỉ có Hiểu Đồng cậu mới có khả năng khiến cho hai chàng công tử như họ thất điên bát đảo đến như vậy.
Hiểu Đồng cau mày, nhìn bô dạng mình rồi khổ sở nói:
- Cuố cùng mình thế nào.
- Thì mọi người đành để mặc cho cậu rên rỉ đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi chứ còn biết thế nào nữa chứ.
Hiểu Đồng quả thật chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào mà trốn thôi. Dù bây giờ chỉ có Đình Ân bên cạnh nhưng cô cũng thấy xấu hổ kinh khủng.
- Mình như vầy làm sao đây. Cậu mau đi mua đồ cho mình đi. Cứ như vầy mình thật sự không quen.
- Thế Nam đã đi mua rồi. Vĩnh Phong thì về nhà. Anh ấy sợ cậu không thích thấy mặt nên không dám ở lại. Mình và thế Nam còn chợp mắt một chút, còn Vĩnh Phong suốt cả đêm không ngủ vì lo cậu xảy ra chuyện. Tình cảm của Vĩnh Phong như thế đến sắt đá còn tan chảy mà huống hồ lòng dạ con người. Chẳng lẽ lòng dạ cậu còn cứng hơn sắt đá.
Hiểu Đồng chỉ lặng lẽ thở dài trước lời nói của Đình Ân mà thôi.
Thế Nam đã mua quần áo cho Hiểu Đồng và Đình Ân thay, rồi đưa cả hai đi ăn. Hiểu Đồng ngại ngùng đến nỗi cô không dám nhìn thế Nam lần nào cả. Thế Nam cũng nhẹ nhàng coi như không có gì xảy ra.
Mặc dù Đình Ân và Thế Nam phản đối, Hiểu Đồng vẫn kiên quyết đến trường, cô không muốn bỏ lỡ một tiết học nào. Huống hồ hôm nay lại là một tiết rất quan trọng.
Nhưng Hiểu Đồng không ngờ rằng, tai họa đang chờ cô đến đó.
Thế Nam đưa hai người đến dãy C rồi cho xe đến dãy A. Vừa bước vào sân trường thì Hiểu Đồng đã thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình.
Họ nhìn cô xì xầm cười khúc khích, có kẻ còn cợt nhã với cô. Còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Đại Bình đã lao tới.
- Hiểu Đồng đã xảy ra chuyện gì vậy.
- Cậu muốn nói chuyện gì? – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
Đại Bình nhăn mặt nhìn Hiểu Đồng.
- Cậu thật sự không biết chuyện gì sao.
Nhìn bộ mặt ngơ ngác của Hiểu Đồng và Đình Ân, Đại Bình nắm tay Hiểu Đồng kéo đi.
- Đi theo mình.
Đình Ân cũng vội chạy theo.
Đại Bình kéo Hiểu Đồng đi đến một cái bàn đá vắng người. Lôi cái latop màu đen trong túi ra bắt đầu tra mạng. Xong rồi cậu xoay cái latop về phía Hiểu Đồng và Đình Ân.
Vừa nhìn vào màn hình mấy giây, Đình Ân hét lên còn Hiểu Đồng thì chết lặng.
Trong màn hình hiện ra hai video clip: một quay lúc Hiểu Đồng đang thay đồ, một quay lúc Hiểu Đồng đang múa may điên cuồng trong bữa tiệc.
Bên cạnh đó còn có một tấm hình chụp Hiểu Đồng ở trường, đang ngồi học chăm chỉ. Với lời tựa: ” Một đời sống khác của học sinh gương mẫu”
“Cô sinh viên có tên là Mễ Hiểu Đồng học lớp…”
Vô số commend được gửi đến diễn đàn.
“Vịt con xấu xí biến thành thiên nga”.
“Không ngờ bạn ấy lại đẹp như vậy”....
« Trước1...3031323334...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ