↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Lâu nay em ở đâu? Anh cho người tìm em rất lâu. Cả Trúc Diễm nữa, cô ấy bây giờ sao rồi? – Thiên Minh quan tâm hỏi dồn dập.
- Em và chị Trúc Diễm dọn về ngoại thành sống và buôn bán. Nhưng sau đó, mẹ chị ấy bị bệnh cho nên chị ấy trở về chăm sóc cho mẹ chị ấy. Em cũng bận rộn nên dọn nhà đến gần nhà Đình Ân sống, nhớ bác Hà và bác Trung chăm sóc bé Đường dùm em. Vì em không muốn gặp lại mọi người cho nên mới bảo Đình Ân giấu dùm em.
- Đình Ân sao rồi? – Thiên Minh lo lắng hỏi.
- Cô ấy uống say nên ngủ rồi.
- Anh vào thăm cô ấy một lát.
Nói xong Thiên Minh vội đi vào, Đình Ân cũng lờ mờ tỉnh dậy. Thấy Thiên Minh, Đình Ân ôm chầm lấy cậu khóc nức nở trong lòng cậu. Thiên Minh dịu dàng an ủi cô, giang rộng bờ vai ôm lấy cô, như muốn che chở cho cô khỏi những nguy hiểm xung quanh. Hiểu Đồng nhìn tấhy cảnh tượng ấy, cô khẽ cười. Cô mừng vì Đình Ân đã tìm được nơi nương tựa vững chắc.
Hiểu Đồng đi thẳng đến nhà tìm Vĩnh Phong nhưng bảo vệ không cho cô vào.
- Tại sao, trước đây tôi ra vào ra vào nơi này mà – Hiểu Đồng nhìn người bảo vệ chất vấn.
- Là cậu Vĩnh Phong bảo tụi tôi không được cho cô vào – Người bảo vệ khổ sở phân trần.
- Vậy có thể cho tôi biết, anh ấy đã về nhà chưa?
- Cậu ấy chưa về.
- Cám ơn.
Hiểu Đồng nói xong thì liền đi ra bên ngoài đứng chờ. Trong khi cô chờ, cô đã gọi điện cho Vĩnh Phong, nhưng Vĩnh Phong không bốc máy. Sau đó, cậu tắt máy luôn. Hiểu Đồng cứ thế đứng chờ cho tới khi trời tối mịt, bầu trời bắt đầu kéo mây, sau đó trút hát mưa rơi xuống. Cô vẫn đứng chờ ở đó, chỉ sợ xe Vĩnh Phong đi vào mà cô không hay biết. Người bảo vệ thấy cô bị ướt mưa đang run lên cầm cập thì vội vàng gọi điện cho Vĩnh Phong. Sau đó ông ta chạy ra bảo Hiểu Đồng vào trong mà chờ đợi.
Cả người Hiểu Đồng run lên, môi cô va vào nhau run rẩy. Cô đi lên căn hộ của Vĩnh Phong, dùng chìa khóa mở cửa nhưng không được. Vĩnh Phong triệt để không muốn gặp cô, cậu thay khóa cửa, nói bảo vệ không cho cô lên nhà, khóa máy điện thoại. Hiểu Đồng cảm thấy đau đớn vô cùng. Cô tì người vào vách tường chờ đợi Vĩnh Phong về. Gió khuya lạnh lẽo cứ thổi vào người, căn hộ của Vĩnh Phong lại ở trên cao, càng nghe tiếng gió dữ dội, cứ quật vào người Hiểu Đồng từng cơn khiến cô rùng mình, nhất là khi cô đang mặc một bộ đồ ướt. Sự chờ đợi khiến cô càng lúc càng mệt mỏi, quần áo cũng bắt đầu khô lại trước những cơn gió.
Hơn mười giờ khuya Vĩnh Phong mới về. Cậu tay trong tay với Anh Kỳ rất thân mật, Anh Kỳ ngã hẳn vào lòng cậu. Đi đến trước cửa nhà, họ nhìn thấy một bong đen đang đổ ập dưới đất, đầu gục dưới gối. Vĩnh Phong khẽ lướt nhìn người đó một cái rồi bình thản bước qua. Cho đến khi tiếng mở cửa lách cách vang lên, Hiểu D(ồng mới bắt đầu ngồi dậy, cô nhìn Vĩnh Phong đang mở cửa chuẩn bị bước vào nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Chúng ta vào nhà thôi em – Vĩnh Phong làm như không nghe thấy Hiểu Đồng nói, cậu nhìn Anh Kỳ cười giục.
Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng một cái rồi dịu dàng nói:
- Vĩnh Phong, cô ấy bảo muốn nói chuyện với anh, anh phải tỏ ra lịch sự một chút chứ. Dù sao cô ấy cũng là người giúp việc của anh mà.
Chẳng biết Anh Kỳ có cố ý hay không mà ba từ người giúp việc như được kéo dài ra. Toàn thân Hiểu Đồng run lên, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, bong Vĩnh Phong và Anh Kỳ trước mặt cô gần như nhòe đi. Mặt cô nóng bừng bừng, hai bàn tay lạnh buốt, môi cô tím tái, cả người gần như muốn đổ xuống. Cô cố gắng cầm cự, ánh mắt nhìn Vĩnh Phong đầy mong đợi.
Vĩnh Phong không nhìn Hiểu Đồng mà ánh mắt cậu tập trung trên người Anh Kỳ. Anh Kỳ cười nói:
- Hai người cứ tự nhiên nói chuyện đi. Em về đây.
- Chẳng phải em đã hứa tối nay ở lại với anh à! – Vĩnh Phong nắm tay Anh Kỳ thân mật nói.
- Thôi đi. Để phóng viên bắt gặp lại viết linh tinh. Mấy bữa nay, hình em và anh trên báo vẫn chưa đủ sao – Anh Kỳ cười nói giọng vừa nũng nịu vừa trách móc.
- Thì có sao đâu, họ nói sự thật mà – Vĩnh Phong cười haha nói – Chẳng phải chún ta đang cặp bồ với nhau sau.
- Thấy ghét – Anh Kỳ đưa ngắt Vĩnh Phong một cái trông như đang âu yếm nhau.
Hiểu Đồng chỉ lặng lẽ đứng nhìn họ, không nói thêm câu nào cả. Chẳng ai biết trong lòng cô đang rất đau.
- Em về đây – Anh Kỳ vừa nói vừa hôn lên má Vĩnh Phong một cái rất ngọt ngào.
- Để anh tiễn em.
- Không cần đâu. Anh và cô ấy cứ nói chuyện đi.
Nói xong Anh Kỳ bỏ đi. Vĩnh Phong chẳng nói thêm câu gì lẳng lặng bỏ vào nhà, nhưng cậu không đóng cửa, cho nên Hiểu Đồng đi vào theo. Vĩnh phong đi thẳng vào phòng mình đóng sầm cửa lại. Hiểu Đồng đứng bên dưới nhìn lên rất lâu nhưng vẫn không thấy Vĩnh Phong trở xuống. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định đi lên.
Hiểu Đồng không gõ cửa, cô cứ thế mở cửa đi vào. Quả nhiên vừa vào đã thấy Vĩnh Phong đang ngồi trên sofa hút thuốc, dáng vẻ như chờ đợi. Thấy cô vào, cậu lặng lẽ dụi tắt điều thuốc rồi hất đầu nói:
- Nói đi! Tìm tôi có việc gì.
- Chắc anh cũng biết em tìm anh để nói việc gì mà, hà tất phải giả vờ hỏi – Hiểu Đồng nhìn thẳng Vĩnh Phong trả lời.
- Là việc của Đình Ân? – Vĩnh Phong nhướn mày hỏi.
Hiểu Đồng gật đầu. Vĩnh Phong nhếch môi cười nói:
- Tôi chẳng có gì phải bàn với cô cả.
- Sao anh có thể đối xử như thế với Đình Ân, chẳng lẻ chỉ vì bạn gái anh mà anh sẵn sàng hất đổ người khác xuống đất như vậy à – Hiểu Đồng tức giận nói.
- Vậy thì sao? – Vĩnh Phong hỏi lại với vẻ mặt bình thản.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong trân trân, vẻ mặt cậu vẫn vậy, vẫn lạnh lùng thờ ơ. Cuối cùng Hiểu Đồng lên tiếng:
- Vĩnh Phong! Em biết anh hận em. Nhưng mà đó là chuyện giữa hai chúng ta. Anh muốn chà đạp em thế nào cũng được nhưng mà xin anh, xin anh hãy tha cho Đình Ân có được không. Cô ấy vô tội.
- Chà đạp cô? Cô xứng sao? – Vĩnh Phong nhướn mày nói.
- Anh nói đi, phải làm sao anh mới tha cho Đình Ân – Hiểu Đồng hỏi Vĩnh Phong, nước mắt cô cứ trực chào rơi xuống nơi khóe mắt.
- Cô muốn biết à. Được thôi, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô. Cô có biết những diễn viên để được nổi tiếng phải bán thân mình như thế nào không? Ai cũng muốn được làm người mẫu đại diện cho tập đoàn. Chỉ cần một bước lên tiên, họ sẵn sàng lao vào vòng tay người khác mặc tình họ chà đạp như thế nào. Miễn là họ có thể trở nên nổi tiếng. Đình Ân cũng vậy thôi, nếu cô ấy muốn chiến thắng, có thể trở thành người mẫu đại diện thì cách hay nhất là bán thân. Chỉ cần cô ấy trở thành người mẫu đại diện thì không cần phải bồi thường hợp đồng nữa.
- Đình Ân không phải loại người bán thân để được nổ tiếng – Hiểu Đồng tức giận nói.
- Nhưng đó là cách duy nhất. Nếu cô sợ cô ấy bị tổn thương, vậy thì cô thay cô ấy bàn thân đi. Dù gì thì cô có bán thêm lần nữa cũng chẳng mất màt gì.
Hiểu Đồng nghe những lời Vĩnh Phong nói, tức giận vô cùng. Cô muốn giang tay tát vào mặt cậu một cái. Nhưng bàn tay nắm chặt lại kìm chế.
- Bán cho ai, bán cho anh à. Tôi chẳng thà là cho không một tên ăn mày còn hơn bán cho loại người như anh – Hiểu Đồng cười chế giễu.
Lập tức Vĩnh Phong lao đến ôm chặt lấy cô, chiếm lấy bờ môi cô đầy căm phẫn và hung hãn. Mùi máu tanh bắt đầu trào ra tràn trong miệng Hiểu Đồng, chẳng mấy chốc môi cô sưng lên. Hiểu Đồng muốn thoát ra, cô ngửa cổ ra phía sau quay mặt đi nơi khác, nhưng Vĩnh Phong đã giữ chặt gáy cô, môi cậu cít chặt môi cô, quyết liệt chiếm giữ không buôn, ép cô đi đến bên giường, đè cô xuống dưới. Cả người cậu nằm trên người cô, tham lam hung hãn ngấu ghiến môi cô.
Đây chính là cơn thịnh nộ của cậu, là nỗi hận chất chứa đầy sự nhớ nhung....