Pair of Vintage Old School Fru
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Sau đó, cảm giác ấm áp nơi bờ môi rời đi, khiến mInh Thùy có chút luyến tiếc. Nhưng nhờ vậy cô phát hiện mặt mình đang nóng bừng lên, tim đập rất mạnh và hơi thở gần như đứat quảng. Bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi một giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai cô:
- Anh thích em.
Vào giây phút mà ba từ đó buôn ra, trái tim Minh Thùy muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô mở to đôi mắt đen vẫn còn lấp lánh nước của mình nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, gương mặt đó rất thành khẩn và nghiêm túc
Tại một Plaza cao cấp.
Một chàng trai cao ráo, gương mặt rất đẹp, dáng người chuẩn, ăn mặc model khoát tay một cô gái cũng sành điệu không kém, trông hai người rất đẹp đôi. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ vô cùng, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của người phía sau.
Người phía sau là một cô gái ăn mặt bình thường, tách xách nách mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Gương mặt có hai cái lúm đồng tiền đầy mồ hôi, tóc tai rũ rượi. Cái miệng mím chặt lại cố gắng cam chịu. Đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía hai người kia như muốn giết người. Sau đó cái miệng xinh đẹp của cô buông ra một tràng rủa thầm.
- Đi lẹ lên – Quốc Bảo chợt quay lưng nhìn lại người phía sau thúc giục.
- Làm sao đi lẹ đây. Hay là anh xách giùm tôi đi, tôi đi tay không sẽ nhanh hơn anh gấp mấy lần – Minh Thùy cũng không vừa đốp chát lại ngay.
- Bây giờ cô đang cằn nhằn cái gì vậy. Là tự cô tình nguyện mà, tôi không hề ép buộc cô à nha. Nếu cô thấy không vừa lòng thì có thể đi về.
Minh Thùy vừa nghe thấy vậy liền định văng mấy cái túi trên tay mình xuống đất thì lại gnhe thấy Quốc Bảo nói tiếp:
- Ngày mai tôi và cô hẹn gặp nhau ở đồn.
Mấy lời này như sét đánh vào người Minh Thùy, cô bị luốn khí đang tuông ra bỗng dội ngược vào làm cho ho sặc sụa.
- Mình nhịn, mình phải nhịn – Minh thùy tự nói thầm với chính bản thân mình.
Từ khi bị cái tên Quốc Bảo này nắm được thóp, lại còn bị hắn ta ép ký tên vào giấy nợ thì ngày nào Minh Thùy cũng phải làm osin cho Quốc Bảo, mặc hắn sai khiến như trâu ngựa. Mà cái tên khốn Quốc Bảo không biết làm sao lại lấy được lịch hoạt động của Đình Ân từ tay quản lí, thành ra khi Đình Ân rảnh thì trợ lí nhỏ bé như cô cũng được nghỉ, cứ tưởng sẽ có một ngày ngủ ngon giấc, một ngày thảnh thơi không vướn bận thì lại nghe tiếng điệnt hoại của tên này vang lên. Vậy là cô phải cắn răng đến nhà hắn nghe hắn sai bảo.
Nhìn gương mặt quyết chí ép cô phải chết của Quốc Bảo, Minh thùy liền nở một nụ cười tươi tắn mà có phần ngốc nghếch cười với tên này, nói giọng xua nịnh.
- Anh đi chỉ mất thời gian thôi, chi bằng dùng thời gian đó để sai bảo tôi là tốt nhất.
- Cô nghỉ vậy à – Quốc Bảo nheo nheo mắt, nở nụ cười gian nhìn Minh Thùy khiến cô chột dạ.
- Tất nhiên là vậy rồi – Minh Thùy cười tiếp tục xua nịnh, cốt mong Quốc Bảo bỏ ý định lên đồn kia.
- Tốt! Vậy thì cứ tiếp tục làm Osin cho tôi đi – Quốc Bảo cười nói rồi khoát tay người đẹp quay lưng bước đi.
Minh thùy tức muốn nghẹn họng nhưng chỉ đành im lặng xách đồ đi sau. Miệng không ngừng **** rửa.
Cuối cùng cũng về đến nhà Quốc Bảo, Minh thùy mệt đến rã rời, cô không thèm giữ ý tứ gì hết cả. Cứ thế mà nằm lăn ra sofa thở hổn hển. Nhưng Quốc Bảo nào để cho cô yên, cậu dùng chân đá đá lên chân Minh Thùy tiếp tục sai khiến cô:
- Này mau đi lấy nước cho tôi uống đi.
Minh Thùy tức điên người, cô liếc Quốc Bảo một cái thầm nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người thì cô sẽ dùng ánh mắt mình băm tên Quốc Bảo này ra thành ngàn mảnh. Nghĩ thì nghĩ, cuối cùng Minh Thùy vẫn phải lết thân ngồi dậy đi lấy nước cho Quốc Bảo.
- Tôi muốn uống nước cam – Quốc Bảo đột nhiên lên tiếng nói.
Trời ơi! Minh Thùy thật muốn chạy đến bóp cổ cái tên Quốc Bảo này chết cho rồi. Cô chỉ định đi rót cho hắn một ly nước lọc lạnh là xong, nào ngờ hắn đòi uống nước cam. Vậy là cô phải thêm mấy công đoạn, cắt, vắt, khuấy…
Nhìn ly nước cam mình vừa làm xong, Minh Thùy cảm thấy không cam lòng chút nào cả. Cô nướn mày nghĩ rồi cười gian một tiếng. Sau đó …
Cô bưng ly nước cam đặt trước mặt Quốc Bảo, miệng nở nụ cười ngọt ngào xu nịnh:
- Tôi làm nước cam xong rồi, anh mau uống đi.
Quốc Bảo đang xem tivi thì thấy nụ cười đó của Minh Thùy thì nhếch môi cười như không cười. Sau đó cậu cầm lấy ly nước cam, uống một hơi, vì đi cả ngày cảm thấy mệt, nhưng khi nước cam vừa chui xuống tới họng cậu thì Quốc Bảo liền phun mạnh ra, làm văng nước cam khắp nơi.
Minh Thùy từ lúc Quốc Bảo không nghi ngờ gì cầm ly nước cam lên uống thì mắc cười lắm nhưng nín nhịn. Tới khi Quốc Bảo phun ra thì cô không thể nào nhịn được nữa mà cười ầm lên.
- Cô đã cho gì vào nước cam vậy hả – Quốc Bảo hét lên đầy tức giận.
- Tôi cho gia vị cần thiết vào trong nước cam thôi mà. Để xem nào – Mình Thùy nín nhịn cười nói, rồi giả vờ ngẫm nghĩ – Muối, bột ngọt, tiêu, bột nêm, Knor, một tí nước rửa chén… hình như không có đường và nước mắm thì phải.
- Nước rửa chén, bột ngọt…- Quốc bảo không tin nổi vào tai mình, cậu tức giận chỉ tay vào Minh thùy nói – Cô giỏi lắm, cô chờ đó.
Nói rồi cậu lao nhanh vào nhà tắm mà xúc miệng. Còn Minh Thùy cũng đâu có ngu dại mà ở lại, cô hí hửng xách túi đi về.
Về nhà cô ôm bụng cười lăn lộn, thích chí vui vẻ hát hò ầm ỉ khiến Đình Ân cũng bó tay. Nhưng sau đó, cô nhận được một tin nhắn khiến cô xanh mặt. Tối đêm đó ngủ gặp toàn ác mộng.
Hôm sau cô đến nhà Quốc Bảo với bộ mặt yểu xìu hơi sợ hãi. Cô trưng nguyên cái mặt như bánh bao chiều trước mặt Quốc Bảo làm cậu không nén nổi nụ cười thầm. Dường như cậu thấy tim mình đập mạnh trước vẻ mặt đáng thương đó của cô, trông thật sự rất đáng yêu.
Đáng lí muốn phạt cô nhiều hơn nhưng rồi lại thôi, chỉ bắt cô dọn phòng cậu như mọi lần. Cậu lơ đãng nói:
- Mau dọn dẹp sạch sẽ cho tôi.
Nói xong cậu vào phòng vệ sinh, lát sau cậu bước ra ngoài với sự trần như nhộng, chỉ khoát trên người một cái khăn tắm mà thôi, khiến Minh Thùy cả kinh. Cô vội nhắm mắt lại lắp bắp nói:
- Anh …anh …định làm gì.
- Đi bơi – Quốc Bảo thản nhiên trả lời.
Minh Thùy lúc này mới bình tĩnh trở lại, từ từ hé mắt ra nhìn. Làn da trắng bóc gần như rất mịn, cô hồ như da em bé. Mình Thùy ghiến răng thầm nghĩ: ” Còn trắng hơn cả mình nữa”. Một thân hình vạm vỡ đầy cơ bắp, cô hí hí nhìn xuống bộ phận phía dưới rồi thở ra một cái, thì ra hắn ta có mặt quần bơi.
Nói gì thì nói, nhìn cái thân hình hoàn mỹ này làm cô đánh ực một cái, âm thanh phát ra khiến cô cực kì xấu hổ. Quốc bảo cười nhạt một cái rồi nói:
- Chuẩn bị đồ cho tôi. Bơi xong tôi sẽ thay.
Nói rồi Quốc Bảo đi thẳng ra vườn, nơi có đặt một cái hồ bơi to lớn và nước xanh trong. Cậu nhảy ùm xuống hồ, tung tăng bơi thoải mái. Minh Thấy thấy Quốc Bảo đi ra thì bắt chước giọng điệu của cậu nhái lại một câu:
- Bà đây không thích chuẩn bị, bơi xong thì cứ cởi truồng đi. (>O<)
Nói thì nói, nhưng Minh Thùy vẫn mở tủ lấy đồ cho Quốc Bảo. Lần này cô không ngạc nhiên như trước đây. Cái tên này mặc toàn hàng hiệu, mà hắn đâu chỉ một cái tủ. Tủ quần áo của hắn có thể mở một cửa hàng thời trang cao cấp. Cô chọn đại một bộ, rồi đi tìm…
Cũng là cầm đại một cái quần chíp nào đó. Minh Thùy quăng ra cái ghế ở trên bể bơi. Cô nhìn Quốc Bảo đang say sưa bơi lội thì bỉu môi.
- Muốn xuống tắm cùng tôi không? – Quốc Bảo nhìn cô cười cợt.
Minh Thùy nhìn khinh bỉ một cái rồi đi vào trong, phía sau có tiếng cười vang của Quốc Bảo. Minh Thùy rất tức giận, cô phải tìm cách thoát khỏi tên khốn này mới được. Mà cách tốt nhất là tìm ra băng ghi hình và tờ giấy nợ của cô. Minh Thùy nghĩ vậy, vội vàng chãy vào trong phòng Quốc Bảo lục tìm. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy, phần thì phập phồng lo sợ Quốc Bảo đi vào cho nên chỉ lát sau cô đã mệt phờ....
« Trước1...209210211212213...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ