↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Này! Mình chẳng rành mấy cái này nên chẳng biết giúp cậu cái gì đâu. Chỉ có thể mua cơm cho cậu thôi. Đói bụng thì lấy mà ăn đừng có nhịn đói. Còn bánh này thì để khuya đói bụng ăn. Kiểu này cậu phải làm tới sang quá – Mai Thi chắc lưỡi thở dài.
- Cám ơn cậu – Hiểu Đồng mĩm cười.
Sau đó Mai Thi ra về, Hiểu Đồng tiếp tục công việc, thỉnh thoảng cô ra ngoài lấy nước mới hay mọi người đã ra về hết, không gian tắt đèn tối thui. Chỉ có đèn phòng cô là còn sáng .
Hiểu Đồng chỉ ăn vội vài miếng cơm rồi cúi đầu làm tiếp, khi làm xong thì cũng đã hơn hai giờ sáng rồi. Chẳng còn xe buýt hay taxi để về. Hiểu Đồng đành ngủ lại ở công ty đợi sáng về nhà sớm tắm rửa thay đồ. Cô mệt mỏi gục đầu lên bàn ngủ lúc nào chẳng hay.
Trời bên ngoài mưa bắt đầu rơi xuống lạnh, một bóng người bước vào cằm theo chiếc chăn choàng lên người cô, mở lại điều hòa cho ấm, sau đó đứng nhìn gương mặt say ngủ của cô rất lâu, rất lâu…sau đó lặng lẽ đau lòng bỏ đi.
Trời vừa hừng sáng, Hiểu Đồng đã thức dậy, một vật gì đó từ trên người cô rơi xuống đất. Hiểu Đồng quay người nhìn cái vật đó, cô nhận ra cái chăn đó là cái chăn ở phòng y tế, cô ngơ ngác tự hỏi:
- Ai đắp cái chăn này cho mình nhỉ. Đêm qua chẳng phải mọi người về nhà hết rồi sao. Chắc là bác bảo vệ đã đắp cho mình.
Hiểu Đồng từ khi thực tập ở đây đã quen than với bác bảo vệ ở đây. Bởi vì cô luôn chào hỏi bác mỗi khi ra vào, bác bảo vệ cũng rất quý cô. Hôm nay lại đúng ca trực của bác ấy.
Hiểu Đồng thu dọn ra về, cô phải tắm rửa thay đồ rồi quay lại công ty. Cô ra cổng gặp bác bảo vệ để cám ơn bác ấy nhưng bác bảo vệ cũng ngơ ngác như cô:
- Hôm qua khi bác lên kiểm tra lần cuối thấy cháu vẫn còn thức bác bỏ đi xuống dưới này.
Hiểu Đồng chau mày suy nghĩ rồi chào tạm biệt bác bảo vệ. Bác bảo vệ nhìn theo bong cô môi mấp máy nhưng không nói ra: ” Thật ra đêm qua còn một người ở lại”
- Làm lại – Vĩnh Phong lướt sơ qua bản báo cáo của Hiểu Đồng mấy cái rồi quăng trả cho cô – Sáng mai nộp cho tôi.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong một cái không nói gì, thu hồi bản báo cáo rồi đi ra ngoài. Đêm nay lại phải ở lại nữa rồi. Nhưng lần này, Hiểu Đồng không vất vả như lần trước, cô đã hiểu qui trình kế hoạch. Nhưng lần này cô kiểm tra cẩn thận, bổ sung một cách đầy đủ hơn.
Ra về cũng đã hơn mười giờ, cô quay đi ngoảnh lại tìm taxi, chờ mãi vẫn không có taxi, Hiểu Đồng thở dài. Cô định gọi Vĩnh Thành đến đón thì một chiếc xe màu đen chờ tới.
- Lên xe – Vĩnh Phong lạnh lùng ra lệnh.
- Không cần – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong một cách ấm ức nói, sau đó quay lưng bỏ đi nhưng…
Người ở trong xe bỗng nhào ra nắm tay cô lôi đến mở cửa thẳng tay nhé cô vào trong xe. Rồi nhanh chóng đi vào phóng xe vút đi. Xe chạy rất nhanh, làm cho người ngồi bên cạnh tái mặt. Hiểu Đồng vội vàng thắt dây đai lại, một tay nắm chặt dây đai một tay nắm chặt phần ghế dưới chân, môi mím lại nín thở sợ hãi. Tài lái xe của Vĩnh Phong không phải cô không biết nhưng chỉ là cô không quen với việc chạy nhanh như thế này. Cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang Vĩnh Phong, sắc mặt cậu lạnh tanh, tay nắm chặt vô lăng, chăm chú lái xe.
Chiếc xe chạy vào con đường quen thuộc, băng qua hàng cây đậu trước cánh cửa màu xanh vô cùng quen thuộc. Không gian bỗng nhiên im lặng, bởi vì mỗi người đều dâng lên trong long một cảm xúc vừa ấm áp vừa đau đớn.
- Sao lại đưa tôi đến đây – Hiểu Đồng chợt lên tiếng hỏi.
Nhưng Vĩnh Phong không trả lời, mắt cậu vẫn nhìn về phía trước, ánh đèn đường mờ ảo, chỉ có đôi mắt cậu là phát sáng. Cô không muốn ở cùng Vĩnh Phong trong một không gian gần gũi thế này. Càng không dám thở mạnh, sợ rằng Vĩnh Phong sẽ nhận ra cảm xúc thật đang đè nén trong lòng cô. Sợ cậu nghe được tiếng tim đập của cô. Cho nên cô quyết định mở cửa bước ra.
Nhưng vừa đặt một chân xuống đất thì tay đã bị người kéo lại. Cô quay qua nhìn cậu, đôi mắt trực trào muốn khóc nhưng Vĩnh Phong không nhìn thấy, ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía trước.
- Cô có từng trở lại đây không? – Vĩnh Phong lên tiếng hỏi, giọng chứa nhiều cảm xúc mong mỏi.
- Có.
Trong lòng Vĩnh Phong bỗng thấy một cơn gió thổi qua nhưng đó lại là một cơn gió nóng bởi vì Hiểu Đồng đã nói tiếp.
- Dù gì đây cũng từng là nhà của tôi. Dù căn nhà này thuộc về anh hay thuộc về một người nào khác thì tôi cũng sẽ đến đây nhìn nó. Trước đây vẫn vậy, hôm nay vẫn vậy, và sau này vẫn vậy. Cho đến lúc nào đó tôi có đủ khả năng mua lại nó.
- Cô nghĩ tôi sẽ bán nó cho cô à – Vĩnh Phong lạnh lùng quay sang nhìn Hiểu Đồng, ánh mắt chất chứa xa xăm.
- Vậy thì tôi đành nhờ người đàn ông bên cạnh mình giúp thôi. Dù gì cũng là người quen biết, chắc là thương lượng dễ hơn – Hiểu Đồng mĩm cười trả lời, cô cố ý nói ra những lời làm đau lòng Vĩnh Phong.
Ánh mắt Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng lúc này như một ngọn lửa chất chứa sự giận dữ. Bàn tay nắm lấy tay cô bóp chặt khiến Hiểu Đồng cảm thấy đau nhưng cô im lặng cố không biểu hiện ra nét mặt. Dần dần bàn tay đó lỏng ra, cuối cùng rời khỏi tay cô. Vĩnh Phong quay đầu đi, không muốn để Hiểu Đồng nhìn thấy nét mặt của cậu nữa.
Hiểu Đồng cụp mắt xuống, cảm nhận nỗi đau trong long Vĩnh Phong. Cô mở cửa bước ra ngoài, lần này Vĩnh Phong không cản cô nữa. Cứ thế cô từng bước từng bước rời đi, nước mắt chẳng thể rơi được nữa bởi vì nó đã chảy ngược vào tim đau nhói.
Cho đến khi Hiểu Đồng đi tới khúc quẹo thì bước chân cô xiêu quẹo. Cô chỉ muốn Vĩnh Phong thấy cô đã quên, đã quên cậu từ lâu rồi cho nên cố bước đi mạnh mẽ nhưng giờ đây, cô đã đi khá xa tầm mắt cậu. Cô không cần phải gồng mình chịu đựng nữa. Cô dựa vào một bức tường rồi từ từ xụp xuống. Nước mắt từ tim được dốc ngược ra.
Một chiếc xe đậu ở đó không xa bỗng mở cửa, người trong xe bước đến bên cô. Ôm chặt lấy cô vỗ về.
- Cứ khóc đi cho nhẹ long – Vĩnh Thành chua xót nói.
Lúc Vĩnh Thành dìu Hiểu Đồng ngồi vào xe, cô mới chợt tỉnh vội hỏi:
- Sao anh biết em ở đây?
- Tan tiệc xong anh mua chút bánh cho bé Đường và bé Phong. Nhưng chẳng thấy ai ở nhà cả, gọi điện cho bác Hà mới biết em đã gửi hai đứa nó ở nhà bác Hà hai hôm nay rồi. Anh gọi điện đến công ty thì được hay em đã ở lại làm them hai hôm nay rồi. Cho nên anh định đến đón em sẵn mau chút gì cho em ăn. Nào ngờ vừa mới đến thì thấy Vĩnh Phong lôi em vào xe nên anh đi theo hai người đến đây. Mà công ty có việc gì à.
- Vĩnh Phong bắt em làm lại báo cáo kế hoạch thôi, cho nên em phải ở lại làm – Hiểu Đồng giải thích, cô không muốn Vĩnh thành nghi ngờ rồi hiểu lầm.
- Có cần anh giúp không – Vĩnh thành đề nghị.
- Được rồi, em có thể tự làm
Nói xong bất giác cô thở dài. Vĩnh Thành đau xót nhìn cô đề:
- Hay là anh chuyển em đến chỗ anh quản lý nha.
- Thôi đi, tránh được nhất thời không tránh được cả đời đâu. Bây giờ mà đi còn khó xử hơn – Hiểu Đồng vội phản bác .
- Nhưng mà …- Vĩnh Thành vẫn lo lắng nói.
- Đừng lo, em đâu phải là người không biết bảo vệ mình đâu. Nếu bị bức ép quá em nhất định phản kháng lại. Dù gì em cũng có tổng giám đốc chống lưng rồi còn lo gì bị đuổi việc – Cô nhìn Vĩnh Thành nói đùa.
- Được. Vậy thì anh sẽ làm bùa hộ mạng cho em – Vĩnh Thành cũng cười nói, sau đó hai người lái xe trở về nhà cậu.
- Làm lại lần nữa cho tôi – Vĩnh Phong chỉ cầm tập tài liệu lật ra trang đầu tiên thì lặp tức quăng trả lại cho Hiểu Đồng.
Lần này thì Hiểu Đồng thấy tức giận vô cùng, rõ ràng là cậu cố ý, chứ nếu không thì tại sao sửa tới sửa lui vẫn không hài lòng lại chẳng thèm xem qua lấy một cái. Cô đã bỏ biết bao công sức và tâm huyết ra làm (mình cũng giống vậy đó (^_^), bởi vậy ko thank là ta chém), Hiểu Đồng tức giận vặn lại:...