XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Cậu Vĩnh Phong, cậu nghe tôi nói trước…
Nhưng Vĩnh Phong không còn đủ bình tĩnh để nghe ông ta nói, cậu hầm hầm lao về phía ông ta. Bỗng cánh cửa nhà tắm bật ra, tiếp sau đó, Hiểu Đồng mình quấn một cái khắn tắm che ngang ngực nhưng chiếc khăn chỉ che được một phần chân của cô nên để lộ đôi bắp đùi non trắng ngần, mái tóc ướt đẫm, trái tim Vĩnh Phong như ai bóp nghẹn
- Chuyện của chúng ta không liên quan đến người khác.
Sau đó giám đốc Vương bị Vĩnh Phong ném ra khỏi phòng trong tình trạng thật bi đát, thật mất mặt. Trên người ông ta chỉ có độc nhất một chiếc khăn quấn ngang bụng. Khổ nỗi nó chẳng thể nào che được cái bụng bia bự xự của ông ta. Mọi người đi qua lại nhìn ông ta chỉ chỉ chỏ chỏ cười thầm. Nhiều người cho là ông ta biến thái, ngay đến bà lao công quét dọn cũng nhìn ông xem thường. Ông chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất giấu mặt đi trong xấu hổ, bởi vì Vĩnh Phong đã khóa cửa phòng lại, mà ông ngàn vạn lần cũng không dám gõ cửa. Trận đòn kinh hoàng lần trước ông vẫn còn nhớ mãi, dù rằng rất căm tức nhưng ông ta lại không có gan đối đầu với tập đoàn Nguyên Thành Phong.
Còn lại hai người trong phòng, không gian bỗng nhiên vắng lặng đầy ngột ngạt, Hiểu Đồng không thèm để ý đến sự giận dữ của Vĩnh Phong, cô quay lưng lại với cậu tiếp tục lấy khăn lau tóc. Vĩnh Phong nhìn thấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt cũa Hiểu Đồng thì tim đau nhói, toàn thân bỗng phát run, cậu phải siết chặt tay lại để ngăn chặn cái run toàn thân của mình. Rõ ràng cậu rất giận dữ, rất phẫn nộ nhưng khi nhìn thấy cô vẫn bình an thì những lo lắng trong những ngày vừa qua được vỗ về, trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, cơn giận bị không khí trong lòng xẹp xuống. Lúc này cậu chỉ muốn ôm trầm lấy cô cho thỏa lòng nhung nhớ.
Nhưng thái độ hờ hững của cô như dội một gáo nước lạnh vào mặt cậu. Cậu đau khổ rút những tấm hình trong túi ra quăng xuống giường, mệt mỏi hỏi:
- Giải thích cho anh biết những tấm hình này là sao.
Hiểu Đồng quay đầu nhìn về phía những tấm hình này rơi *** trên giường, cô đi đến ngồi xuống bên mép giường rồi cầm mấy tấm hình lên xem tỉ mĩ từng tấm hình, ánh mắt có chút u ám.
Vĩnh Phong đứng yên lặng nhìn Hiểu Đồng xem từng tấm hình, cậu hy vọng, Hiểu Đồng sẽ cho cô một lời giải thích, chỉ cần cô giải thích, dù cô có nói thật hay không cậu cũng tin. Nhưng lòng tin và sự chờ đợi của Vĩnh Phong đã bị một câu nói của Hiểu Đồng đánh bật đi, choáng voáng. Cô nhìn hết mấy tấm hình rồi xếch môi cười nhạt nói:
- Chụp cũng đẹp quá chứ.
Vĩnh Phong choáng váng đến độ gần như không đứng vững được, cậu không ngờ cô lại phán ra một câu nói như thế. Như thể cái người con gái kia không phải là cô, như thể đó là tấm hình của một cô người mẫu quãng cáo nào đó vô hại.
- Em …- Cậu run người lắp bắp, quả thật không thể nào mở lời được, trái tim như thể chết lặng.
Cô quay đầu nhìn vẻ mặt tái xanh vì bị shock của Vĩnh Phong, lạnh lùng hỏi:
- Anh đến tìm tôi chỉ vì mấy tấm hình này à.
Vĩnh Phong muốn nói « Không phải », cậu đến đây vì nhớ cô, vì lo lắng cho cô, nhưng lời nói lại bị trôi tuột vào trong trong sự lạnh lùng của cô.
- Xem ra mẹ của anh là người đã đưa cho anh mấy tấm hình này phải không? – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong đứng bất động một chỗ thì cười hỏi.
Một sư run nhẹ, chạy thoáng qua trái tim của Vĩnh Phong, một niềm vui, một lí do… Nó dường như chính là đáp án mà cậu muốn biết, chính là nguyên do cho sự ra đi và thái độ lạnh nhạt của cô. Thoáng vui mừng, cậu đến bên Hiểu Đồng, nắm chặt hai vai cô, giữ cho đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Sự vui mừng hiện ra nét mặt, dịu dàng hỏi cô:
- Có phải mẹ anh đã nói gì với em không? Em đừng để ý, anh đã nói rồi, không ai có thể làm anh rời xa em cả, không ai có thể chia cắt hai chúng ta.
Nhưng Hiểu Đồng đã hất đôi tay cậu ra rồi đứng dậy đi xa khỏi cậu, làm Vĩnh Phong ngỡ ngàng.
- Bỏ đi, Vĩnh Phong! Mẹ anh thật sự chẳng làm khó dễ gì tôi cả. Mẹ anh là một người mẹ tốt, bà rất lo cho anh, rất yêu thương anh. Bà đến tìm tôi vì muốn cho tôi biết được nỗi lòng của một người mẹ như bà. Bà đã khóc rất nhiều, đã tâm sự rất nhiều về tình yêu của bà đối với anh. Anh phải biết trân trọng bà, yêu thương bà. Tôi hiểu tấm lòng một người mẹ như bà hơn ai hết, bởi vì tôi cũng là một người mẹ.
Vĩnh Phong như bị sét đánh trúng, cả người bất động gần như muốn ngã xuống khi nghe Hiểu Đồng nói cô cũng là một người mẹ. Cậu không tin vào chính tai mình, quay đầu nhìn cô, run rẩy hỏi với anh mắt đau thương:
- Em mới nói gì, em cũng là một người mẹ ư…ý của em là em cũng sinh con như bao người đàn bà khác ư.
- Đúng vậy – Hiểu Đồng thản nhiên đáp – Anh không thấy bé Đường giống tôi như khuôn đúc ư.
Một lần nữa, lại một lần nữa, toàn thân choáng váng, gần như không đứng nổi. Bé Đường đúng là rất giống Hiểu Đồng, phải nói là giống y như đúc cô lúc còn nhỏ, nhưng cậu luôn cho rằng hai người là hai chị em nên giống nhau là chuyện bình thường. Thậm chí cậu còn cho rằng bé Đường có đôi nét giống cậu, càng đặc biệt yêu quí cô bé hơn nữa.
- Ý của em là, em chính là mẹ của bé Đường – Vĩnh Phong đau đớn hỏi.
- Đúng vậy – Hiểu Đồng gật đầu xác định một cách mau lệ.
Vĩnh Phong không còn chút sức lực nào nữa, cậu khụy người xuống giường, hai tay chống xuống giường đỡ lấy thân hình to lớn đang mềm nhũn ra kia.
- Có phải tin này làm anh shock lắm không – Hiểu Đồng cười hỏi, cô nhìn Vĩnh Phong một lát rồi bước đến đầu giường ngồi xuống, sau đó với tay lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, bật hộp quẹt lên.
Một làn khói mờ phả ra sau khi Hiểu Đồng rít một hơi dài, gương mặt xinh đẹp của cô ẩn hiện trong màn khói có vẻ thương tâm một chút. Sau đó cô rít thêm vài hơi nữa, nhả thêm vài luồng khói nữa mới dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, thả người theo làn khói nói:
- Để tôi kể cho anh nghe, năm đó không phải là tôi suýt bị hắn ta cưỡng hiếp mà là chính tôi dụ dỗ ông ta. Haiz! Cái lão già ngu ngốc, thật ngu ngốc lại háo sắc đó cứ thấy tôi là sáp tới giả đò vô tình đụng trúng người tôi. Tôi biết lão thèm muốn tôi lắm rồi, nhưng tôi muốn đùa cợt gã ta, muốn gã ta phải phục tùng tôi. Cái hạng người như hắn quả nhiên là chỉ cần tôi cho hắn ta nắm tay một cái, ôm một cái thì tôi muốn bao nhiêu tiền hắn ta cũng cung phụng tôi. Tôi không ngu dại đâm đầu vào cho hắn hưởng lợi liền được, tôi phải moi tiền hắn ta càng nhiều càng tốt. Tôi càng làm hắn thèm muốn tôi thì tiền của hắn càng rơi vào túi tôi. Nhưng hắn ta đã có vợ rồi, vợ hắn ta lại là một mụ chằng cái đáng sợ. Hắn ta sợ mụ ta. Cho nên tôi mới quyết định hiến thân cho hắn ta, để rồi ép hắn phải bỏ vợ mà đến với tôi. Có như vậy tôi mới chiếm được hết gia tài của hắn ta. Nhưng thật đáng tiếc.
Cô chắc lưỡi một cái ra vẻ tiếc rẻ, rồi lấy một điếu thuốc khác ra hút, lại tiếp tục thả những làn khói mờ ảo. Vĩnh Phong nãy giờ vẫn chết sựng vì hành động của cô, chẳng phải cô rất ghét hút thuốc sao, nếu cô ngửi thấy mùi khói thuốc thì thường ho sặc sụa, cho nên cậu đã từ bỏ hút thuốc. Rồi lại nghe lời kể của cô, trái tim cậu như ai đó lấy dao đâm ra ngàn mảnh. Cô lại dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn sau khi rít một hơi dài nhã ra luồng khói mờ đặc. Vĩnh Phong từng thích hút thuốc, nhưng giờ đây cậu lại ghét khói thuốc vô cùng.
- Đáng tiếc, vào ngay phút đó mọi người lại xông vào. Cho nên tôi đóng vai một kẻ bị hại đáng thương chỉ tội hắn ta có ý đồ cưỡng hiếp. Vậy là hắn ta phải lãnh án 5 năm tù. …Lúc gặp lại hắn ta, anh có biết vì sao tôi sợ hắn ta không? Là bởi vì tôi sợ hắn ta vạch trần tôi ra trước mặt anh, cho nên tôi phải tỏ ra đáng thương trong mắt anh, để anh tin tôi, để anh thay tôi trừng trị hắn, để hắn ta mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi, không bao giờ đến phiền tôi nữa. Quả đúng như tôi nghĩ, anh đã bị tôi lừa một cách đáng thương....
« Trước1...136137138139140...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ