↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Bà nhìn chăm chăm con trai một cái trong lòng cảm thấy nhói đau nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, bà ra lệnh cho quản lí đang đi theo bên cạnh:
- Lấy cho tôi xô nước đá.
Anh chàng quản lí gật đầu một cái rồi đi xuống nhà bếp xách lên một xô nước chứa mấy viên đá tủ lạnh, hai tay kính cẩn giơ trước mặt bà Mai Hoa. Dường như cậu đã quá quen với việc ra lệnh của bà và ngoan ngoãn vâng lời.
- Quậy tan đá ra – Bà không thèm liếc nhìn mà lạnh lùng yêu cầu.
Cậu quản lí lập tức đưa tay quậy xô đá, quậy đến khi xô đá tan ra lạnh run nhưng chỉ có thể cắn răng quậy tiếp không dám than phiền. Bà Mai Hoa liếc nhìn cậu quản lí một cái rồi lạnh lùng cầm lấy xô đá rồi tạt thẳng vào ngay mặt của Vĩnh Phong.
Đang mơ màng say rượu, Vĩnh Phong bị nguyên một xô đá lạnh buốt xối thẳng vào người. Cậu rùng mình một cái rồi giật mình tỉnh lại. Đang định nổi giận xem kẻ nào to gan chọc giận cậu thì một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm lên tiếng:
- Đã tỉnh chưa.
Vĩnh Phong thấy đầu nặng như chì, choáng váng mệt mỏi nhưng lại bị cái lạnh bên ngoài làm tỉnh trí. Cậu nhận ra giọng nói nghiêm trang kia, vội bật dậy rũ hết nước trên người xuống, thoảng thốt kêu lên:
- Mẹ…
- Con còn dám gọi ta là mẹ sao? – Bà Mai Hoa tức giận mắng – Con xem, bây giờ con ra giống gì hả. Con muốn đi theo tình yêu của bản thân mình. Được, mẹ chấp nhận, mẹ cho con đi, nhưng mà nhìn con xem, con có còn là con hay không hả.
Vĩnh Phong nghe mẹ mắng chỉ ngồi im lặng. Bà Mai Hoa càng đau xót hơn, bà nhẹ giọng nói:
- Con nghĩ mẹ là người lạnh lùng độc ác, muốn chia rẽ con với Hiểu Đồng sao. Con có biết Hiểu Đồng của con là hạng người gì hay không hả.
Bà vừa nói, vừa quẳng lên bàn một cái phong bì lớn, phong bì bị quăng mạnh làm cho một số bức hình trong đó rơi ra. Đập vào mắt Vĩnh Phong là một gương mặt xinh đẹp, quen thuộc. Nhưng cô gái trong hình khác rất xa với cô gái bên ngoài mà Vĩnh Phong biết.
Cô gái trong hình ăn mặc rất sexy, đầy khiêu gợi, biết uống rượu, biết hút thuốc, ngã ngớn trong lòng mấy gã con trai lắm tiền nhiều của, thậm chí là cả những lão già. Bàn tay mấy kẻ kia tự do đặt trên người cô, mà cô không có chút khó chịu mà còn cười rất tình tứ với họ.
Cậu quơ tay nhanh chóng chụp lấy mấy tấm hình đó lên nhìn cho rõ những hình ảnh trước mắt mình. Sau đó, cậu nhìn từng tấm, từng tấm, lòng thấy lạnh ngắt. Nhưng những tấm hình bên dưới càng làm cho cậu choáng voáng hơn. Bởi vì trong tấm hình là cảnh những đôi nam nữ đang làm tình trên giường. Rất nhiều gương mặt nam khác nhau, có già có trẻ có trung niên nhưng gương mặt nữ thì chỉ có một.
Vĩnh Phong căm phẫn vò nát những tấm hình trong tay.
Bà Mai Hoa, thấy Vĩnh Phong tức giận, lấy làm hài lòng, nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ con hiểu vì sao mẹ lại ngăn cản con đến với cô ta rồi phải không. Cô ta chỉ đang lừa con thôi. Con nhìn cho kỹ đi, đằng sau gương mặt hiền lành xinh đẹp của cô ta là một cô gái làng chơi, không từ bất cứ thứ gi để kiếm tiền. Con nghĩ cô ta thật sự yêu con sao, cô ta chỉ yêu tiền của con mà thôi. Con quá ngây thơ rồi …
Sau khi bà Mai Hoa ra về, Vĩnh Phong như người phát điên, cậu ra sức đập phá không ngừng nghỉ, những thứ trước mặt cậu, căm phận xe nát những tấm hình trong tay sau đó cậu khụy xuống đập mạnh tay xuống nền nhà, để những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống, miện lẩm bẩm gọi tên Hiểu Đồng (Haiz! Ta khóc đây, tội nghiệp Phong ca quá)
Đúng như Thiên Minh đã nói, rốt cuộc Vĩnh Phong cũng gặp lại Hiểu Đồng và người đầu tiên gọi điện thoại báo tin tức của Hiểu Đồng cho Vĩnh Phong chính là Quốc Bảo.
Đó là vào buổi sáng ngày thứ 11 Hiểu Đồng biến mất. Ngày hôm đó, Quốc Bảo chẳng có tâm trạng đến trường cho nên đi đến quán bar chơi, tình cờ cậu gặp một cô gái rất xinh đẹp và lại giở tuyệt chiêu tán gái của mình ra.
Quốc Bảo là một tên đào hoa tính tình cực kì xấu xa. Con gái quen với cậu ta chẳng được quá hai tuần, số con gái lên giường với cậu ta ngay lần đầu tiên gặp nhau đếm không hết. Cô gái này cũng không ngoại lệ, Quốc Bảo vừa tán tỉnh cô ta chưa bao lâu thì chỉ cần một cái nháy mắt của cậu, cô ta đã đồng ý cùng cậu đến khách sạn.
Đang đứng ở quầy đăng ký thì Quốc Bảo đã thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào. Cô gái đó rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh, mặc một chiếc váy rất gợi cảm đang khoát tay tình tứ với một lão có cái bụng bia, và gương mặt dê đáng ghét.
Hai người họ cùng tiến đến quầy đăng kí, Hiểu Đồng còn lả lơi hôn gã đàn ông kia một cái trên má trước ánh nhìn khinh bỉ của các cô tiếp viên. Chuyện những cô kiều nữ cùng các đại gia đi vào khách sạn này là chuyện rất thường tình. Nhưng mà vẫn có chút gì đó cảm thấy mất mặt phụ nữ quá.
Hai người họ bất chợt khựng lại trước cái trừng mắt đầy tức giận của Quốc Bảo. Cậu nhìn hết Hiểu Đồng rồi đến nhìn gã đàn ông bụng phệ kia, gã chẳng phải là ai xa lạ, chính là giám đốc Vương.
- Cô như vậy là sao hả? – Quốc Bảo nhìn Hiểu Đồng với ánh mắt đầy nộ khí. Bàn tay đang ôm eo cô bạn gái bỗng buông thõng xuống rồi xiết chặt, cố kiềm nén cơn giận dữ.
Gã giám đốc Vương thấy Quốc Bảo giận dữ thì hơi tái mặt, lão biết Quốc Bảo là ai, là con ông cháu cha trong bộ máy nhà nước, không dễ đụng vào. Nhưng Hiểu Đồng bên cạnh lão thì gương mặt lạnh lùng thờ ơ trước cơn giận dữ của cậu ta. Đã lâu rồi Quốc Bảo không thấy lại vẻ mặt này của Hiểu Đồng.
Cô với tay lấy chìa khóa phòng mà cô tiếp tân đưa cho, rồi lướt nhẹ ánh mắt qua Quốc Bảo và cô người yêu khẽ nhếch môi một cái lạnh lùng rồi khoát tay lão dê già giám đốc Vương nói:
- Có phòng rồi chúng ta đi thôi.
Hai người vừa quay lưng đi thì Quốc Bảo đã hét lên:
- Cô đứng lại cho tôi.
Hai người quay lại nhìn Quốc Bảo, cậu đã xô cô bạn gái đang ngơ ngác ra xa khỏi mình và bước đến bên Hiểu Đồng rồi nhìn giám đốc Vương ra lệnh:
- Ông mau cút đi cho tôi.
Giám đốc Vương sợ tái xanh cả mặt nhưng Hiểu Đồng vẫn nhất quyết ôm lấy cánh tay ông, không cho ông rời khỏi mình, cô nhìn Quốc Bảo mĩa mai nói:
- Cậu nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh cho người khác chứ hả. Tốt nhất là cậu nên lo việc của mình đi – Hiểu Đồng vừa nói vừa hất đầu về phía cô bạn gái của Quốc Bảo đang mếu máo muốn khóc – Đừng quan tâm đến chuyện của người khác.
Quốc Bảo quay lưng lại nhìn cô bạn gái một cách chán ngán rồi đưa tay lấy bóp, lôi ra một xấp tiền nhét vào ta cô gái đó rồi hét ra lệnh:
- Cút đi.
Thật tội nghiệp cho cô gái đó, mặt mếu máo muốn nói gì đó nhưng không dám, cuối cùng đành cầm tiền rồi vừa khóc, vừa bỏ chạy. Hiểu Đồng nhìn theo bóng dáng cô g1i cho đến khi biến mất mới quay lại cười nhạt với Quốc Bảo:
- Cậu cũng cư xử lạnh lùng thật, dù cô ấy chưa lên giường với cậu nhưng cũng không cần phải làm người ta vừa khóc vừa bỏ chạy như thế. Đối với con gái là phải nhẹ nhàng biết không.
- Cô im đi – Quốc Bảo nạt ngang – Tôi muốn cô giải thích mọi chuyện.
- Nực cười – Hiểu Đồng nhếch môi cười – Giải thích chuyện gì, tại sao tôi phải giải thích, cậu là gì của tôi mà buộc tôi phải thế này, thế nọ chứ.
Quốc Bảo đã không còn nhịn được nữa rồi, cậu tức giận nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng kéo đi.
- Cô mau đi theo tôi.
- Buông ra – Hiểu Đồng nhanh chóng vung tay ra khỏi tay của Quốc Bảo – Cậu không thấy tôi đang tiếp khách à.
- Cô đúng là đồ đàn bà đê tiện – Quốc Bảo tức giận mắng .
- Hình như mẹ cậu cũng là đồ đàn bà đê tiện thì phải – Hiểu Đồng vừa xoa cánh tay bị Quốc Bảo bóp chặt đến đau điếng, vừa tức giận mĩa mai.
- Cô… – Quốc Bảo tức đến nỗi không nói nên lời, nếu như xưa nay cậu không đánh đàn bà thì chắc chắn là Hiểu Đồng đã chết trong tay cậu rồi....