Ring ring
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Em, Cô Ấy Và...Chúng Ta Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Ngày đi làm thủ tục, em mò mẫm mãi ở cơ sở chính vì không cách nào tìm ra cái địa chỉ trong giấy báo: Trường THPT Trần Hưng Đạo…Lê Đức Thọ.
Ngày đó, em chưa bao giờ nghe đến khái niệm”Tiếp Sức Mùa Thi”, trong suy nghĩ của em đó là 1 vài sinh viên rảnh rỗi ko có việc làm nên ngồi đồng cho hết ngày, thậm chí e còn có suy nghĩ nên hạn chế tiếp xúc tránh những chuyện không hay…!
Đang lơ ngơ láo ngáo trước cổng thì 1 anh tiếp sức (TS) bước lại gần:
Bạn thi trường nào?Sao bạn ko vào làm thủ tục đi?
E gãi đầu: E thi trường này, nhưng mà e ko biết điểm thi của e nó ở chỗ nào!
TS: đâu bạn cho mình xem giấy báo!
E vội đưa ngay tờ giấy báo, những suy nghĩ tiêu cực khi nãy biến mất nhanh chóng.
Thế đấy các bác ạ, con người ta khi đang chơi vơi giữa dòng thì họ sẽ bám vào bất kì cái cọc nào xuất hiện- cho dù đó là cái cọc mục…!
Lướt qua tờ giấy báo, a cười rất hiền: Đợi mình tý, mình lấy xe đưa bạn đi!
15p sau, em có mặt tại điểm thi. Móc bóp, rút 20k đưa anh, nhưng anh từ chối: Cất đi bạn, ráng làm bài cho tốt. Sau này đậu, lên khoa quản trị kiếm mình. Thôi đi vô đi, mình về cơ sở trực chiến!
Lúc đó, em chỉ biết cảm ơn a rồi nhanh chóng lên phòng làm thủ tục! 10h sáng, rời điểm thi ra ngã tư Lê Đức Thọ- Nguyễn Oanh ăn ngấu ngiến tô hủ tíu vì đói quá! Vừa ăn vừa ngía xem có cái bus nào chạy ngang ko, và kia…bus 32 Ngã Tư Ga- BX Miền Tây. Em mừng húm, thiếu điều nghẹn…thầm nghĩ: tuyệt, thế là kỳ này coi như xong!
Ăn xong, ra trạm đón xe, chọn 1 chỗ đẹp, trả tiền vé, ngồi nhìn đường và…nghĩ vẩn vơ! Có 1 hiện tượng lạ đang xảy ra trên chuyến xe mà em ko hề hay biết: khách vắng teo! Ngồi chán chê thì thấy mình được trả tại bến Ngã Tư Ga, phẹ…cái tật xớn xác mà còn tự cao…hic!
Đành bấm bụng ngồi thêm 1 lượt nữa, trong cái rủi có cái may các bác ợ, em móc điện thoại ra canh giờ!
1 tiếng 20p sau, e xuống trạm Mũi Tàu- Phú Lâm! Chậc…thế là mai đi từ 5h, phòng kẹt xe nữa!
Tối hôm đó sau khi chuẩn bị đồ nghề, gọi cho mẹ thông báo tình hình:
Mẹ à, mọi chuyện ổn cả, con vẫn ở trung tâm, mẹ yên tâm nhé!
Mẹ dặn dò vài câu rồi tắt máy! Nhắn 1 tin cho Bng: ”Thi tốt nha, y nhìu! ”
Em vượt qua kì thi 1 cách êm thắm, mặc dù khá mệt mỏi do dậy sớm cà ngồi xe quá lâu, cộng thêm tâm lý căng thẳng nên nhìn e như kẻ mất hồn! E thèm về nhà, thèm được ăn cơm mẹ nấu, và…nhớ bí ngô hơn bao giờ hết…thu dọn hành lý rồi về nhà!
Chiều hôm đó, nhận tin của Bng: ”A ơi! E về tới rồi, tối nay lên với e nha! ”
E rep tin trong trạng thái nữa tỉnh nửa mê: ”Ừ, tối A lên”
Lên thăm bé, bố mẹ bé cũng hỏi han vài chuyện xoay quanh thi cử, bài vở…Tối hôm đó, bọn em không đi đâu cả, ngồi xích đu nhà bé, 2 đứa tựa đầu vào nhau…kể cho nhau nghe những ngày tháng vừa trải qua.
Cứ như thế gần 1 tháng chờ kết quả thi, mỗi chiều e đều đến nhà Bng, có hôm thì đưa e đi chơi, có hôm ở nhà cùng bé đến tận khuya!
Trong mắt bố mẹ của gấu(bắt đầu từ bây giờ, em sẽ thay đổi cách xưng hô từ “bé” sang “gấu” nhé, các bác lưu ý) em là 1 thằng con trai chững chạc, có chí hướng, hiếu thảo, ect…!
Không lâu sau đó, giấy báo đậu DH gửi về nhà…em đậu tài chính ngân hàng với số điểm suýt soát (18. 5)mừng lắm mọi người ạ…! Mẹ vui đến phát khóc, ko vui làm sao được- cuối cùng thì đứa con trai ko cha, từng 1 thời lầm lỗi cũng bước vào cổng đại học, xen lẫn niềm vui ấy là nỗi lo mới: nỗi lo cơm áo, gạo tiền cho em lên đường nhập học…!
Gấu cũng đậu Cao Đẳng Tài Chính Hải Quan(trượt DH vì thiếu 1. 5 điểm), như thế cũng vui rồi…!
Thật ra gấu em học bình thường thôi các bác ợ, chỉ thật sự nổi trội mỗi môn ngoại ngữ…còn lại thì trung bình khá…(Hình như gái đẹp thì ko được thông minh cho lắm…)
Bọn em quấn lấy nhau, gia đình 2 bên cũng đã đồng ý cho đôi trẻ chính thức tìm hiểu! Nếu mọi người là em lúc đó, tin chắc rằng cũng phải thốt lên: ôi ta hạnh phúc quá…, và…niềm vui ấy, những giây phút ấy em gọi là”niềm vui nhân đôi”
Chap 9: Xa nhà…!
Em và Bng lên SG ko lâu sau đó, thu xếp chỗ ở cho gấu xong em về lại Gò Vấp.
Những ngày đầu nhập học, em ở ké nhà thằng bạn cũ năm 11 thứ nhất để tiện đi học thể dục- giáo dục quốc phòng…phòng thì bé tý nhưng nhét đến 5 tên, nóng nực &chật chội không thể tả!
3 tuần sau, em chuyển xuống Dương Quảng Hàm cùng với 1 nhóm bạn mới quen! Đó là 1 khu nhà trọ 3 tầng nằm cuối 1 con hẻm, nhìn bề ngoài rất hoành tráng, trên sân thượng là 1 quán café tương đối lớn(cái khu nhà trọ này gần trung tâm thể hình bến cát, nếu thím nào ở khu này chắc biết- trời mưa thì ngập, trời nắng thì bụi, dân cư phức tạp…!
Chủ cũ, đúng hơn là người thuê trước đó chưa kịp dọn đi nên xin bọn em cho nán lại ít hôm…
Bản chất thật thà, lại thương anh ta ko có chỗ ở nên bọn em ko ngần ngại gật đầu, có đâu ngờ đó là sai lầm lớn của 4 tên ngố nhà quê!
Tối hôm đó, bọn em cũng làm ít mồi- gọi là mồi cho nó oai, chứ thật ra toàn đậu phộng, 1 dĩa gỏi vịt và 2 lít chuối hột. Mấy anh em ngồi chén tạc chén thù, tâm sự chém gió ầm ĩ…cũngvui^^!
Khi những ly rượu cuối được rót ra, khi các chàng trai hừng hực máu lửa bắt đầu nói nhảm…thì…ông anh hà bá “ở ráng” bắt đầu rưng rưng nước mắt:
Anh thấy mấy em vui thế này mà tiếc quá, phải chi gặp bọn em sớm thì hay, hồi trước ở với mấy đứa kia nó phá quá nên a đuổi hết. Giờ lỡ đặt cọc phòng khác trên kia rồi, ko ở được vs mấy đứa, tiếc quá!
Mấy thằng nhao nhao: thì lên nói người ta 1 câu anh, tụi em cũng thích anh, ở đây zui mà!
Vẫn giữ gương mặt buồn rười rười, hắn thở dài: em ơi, tiền cọc 500k, giờ ko dọn lên là mất luôn! Hơn nữa tháng này a chưa có lương, nếu mất số đó thì mệt lắm!
Thằng Quý “chó” to mồm: mọe, có 500k, xá gì! A ở đây, tụi này góp tiền phòng tháng này cho! (phòng em có 2 Quý,! Quý Bình thuận cả bọn gọi là Quý “chó”, Quý Hải Dương gọi là Quý “đĩ”. Tên nó hơi tục 1 tý, mong mod đừng ban em)
Cả bọn hưởng ứng luôn: Tới luôn a, sợ gì!
Hôm sau, cả đám gom tiền. Mỗi thằng nôn ra 450k cả tiền điện nước, trong đó có 100k cho ông “ở ráng”.
Lại 1 lần nữa thật thà, chân chất đưa toàn bộ tiền cho hắn: Anh ở đây lâu rồi, có gì anh cầm tiền ra đóng luôn nha!
Hắn lắc đầu quầy quậy: ko, bọn em mang ra đi, còn ở lâu dài, phải làm cho quen chứ!
Sau 1 hồi đùn đẩy ỉ ôi, hắn cũng cầm. Nhưng chưa đóng vội vì: ”2 ngày nữa mới đúng hạn, nộp sớm tháng sau lỡ kẹt khất khó…cuộc sống sv nhiều khi ko biết trước được, mấy đứa còn phải học hỏi nhiều”.
Khốn thật, lúc đó cả bọn còn gật đầu tán đồng, mà em đoán chắc là thằng nào cũng thầm nghĩ ông này biết tính toán, kinh nghiệm lắm…!
Hôm sau, bọn em đi học hết(học kỳ I nhà trường cho học kiểu niên chế, nên cả bọn học chung). Trưa về, phòng khóa, cả bọn đi ăn rồi về nằm! Cũng thắc mắc sao ông kia chẳng thấy đâu, nhưng lại nghĩ: chắc ổng đi chơi đâu đó, lo làm gì!
Sáng ngày tiếp theo, trước khi đi học Thuần ngố gọi cho hắn: Anh à, hôm nay hạn nộp tiền nhà, a thu xếp về nộp nhé!
Hắn trả lời ngọt: ừ, tý anh về ngay, mấy đứa cứ đi học đi!
Tầm 10h, Thuần ngố nhận tin: Anh nộp rồi đó, giờ anh có việc đi công tác gấp, mấy đứa ở nhà cửa nẻo cận thận nha. A đi ít ngày rồi về Ae nhậu!
Sao trùng hợp thế nhỉ?Đáng ra lúc này bọn em phải về ngay, nhưng cũng cái bản tính thật thà, cả bọn chẳng nghĩ nhiều, học tiếp!
Trưa hôm đó, sau khi nhai hết 6 tiết, cả bọn chui luôn vào quán cơm để dập làn sóng biểu tình trong dạ dày.
Về phòng, há hốc mồm khi thấy đồ đạc bị lục tung, toàn bộ đồ đạc của lão kia ko cánh mà bay…May mà lúc đó mới lên học, chưa đứa nào có máy tính hay những vật dụng có giá trị khác…chứ ko thì…!...
« Trước1...34567...14Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ