NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full - T.Boo.Kul

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hừm…hình như tôi đã phát hiện ra điều gì đó rồi…
Thảo nào tôi lại cứ thấy dáng người cô ta có nét quen thuộc, hóa ra là…cùng chuẩn với Hoài Vân!
Hoàng Duy Phong này…Đại sở khanh!
Tôi hít thở sâu, nghe Ngọc Mỹ cười nhạt:
- Này, anh tự tin quá rồi đấy! Anh đẹp trai thật, phong độ thật nhưng tôi cũng nổi bật chả kém anh!
Nếu Hoài Vân nổi tiếng trong giới giải trí thì Ngọc Mỹ lại rất được mến mộ trong lĩnh vực tri thức!
So với vẻ già dặn, kinh nghiệm dạn dày bên ngoài, cô ta thật sự cũng chỉ mới 19 tuổi. Trẻ như vậy nhưng cô ta đã thông thạo ít nhất là 4 ngoại ngữ khác nhau, nắm trong tay tấm bằng tiến sĩ và còn đang theo học lên cao nữa! Xuất thân từ một gia đình gia giáo, bố mẹ cô ta đều thuộc quan chức cấp cao của nhà nước. So với Hoài Vân thì cô ta hơn hẳn, chỉ có điều nghệ sĩ trong ngành giải trí vẫn được chăm chút hơn là những tài nhân trẻ, huống hồ bây giờ, thế hệ trẻ có học thức vô cùng sâu rộng, số nhân tài như Ngọc Mỹ cũng đầy nhan nhản nên cô ta vẫn ít được biết tới hơn! Người ta hay ví cô ta là bộ mặt thật của Hoài Vân. Thay vì giấu diếm tính cách khó chịu, tự kiêu hay ngạo mạn sau lớp vỏ con gái nhà lành hiền thục như Hoài Vân thì Ngọc Mỹ phô ra hết thảy những thứ đó. Tôi nên khen cô ta chính trực hay vô duyên và…
đâu, một ngày nào đó, thần kinh tôi bất ổn mà lại cho thêm cô cái hẹn tiếp theo?
“… ”
Thâm hiểm…
Thư kí Hoàng nói vậy khác nào muốn bảo với mỹ nữ kia rằng anh ta bị thần kinh mới gặp cô ta!
Nếu là Ngọc Mỹ, dù tôi có mê thư kí Hoàng tới đâu cũng sẽ đứng phắt dậy mà bỏ đi ngay từ lúc nhìn thấy anh ta đi cùng…hai em nào đó.
Cô ta danh giá là vậy, sao lại phải nhún nhường thế này chứ!
Ngọc Mỹ chẳng để lộ biểu hiện gì là tức giận cả, cô ta cất hộp phấn trang điểm vào túi xách rồi nhìn thư kí Hoàng bằng ánh mắt chế nhạo:
- Tôi tưởng người thông minh như anh Hoàng đây phải biết mục đích tôi hẹn anh tới đây là vì gì chứ nhỉ? – Cô ta nhìn thẳng vào mắt thư kí Hoàng – Anh là người thân cận nhất với anh Duy Phong. Tôi là muốn anh giúp tôi với anh ấy có cơ hội được tiếp xúc với nhau thường xuyên!
Ngọc Mỹ vừa dứt lời, không gian thoáng chốc đã trở nên thật kì dị chỉ trong nháy mắt.
***
Mặt nghệt ra, chân tay cứng đờ, Minh Thư kinh ngạc nhìn Bùi Quang!
Lần- đầu- hẹn- hò?
Bốn từ này tựa như bốn quả bóng bị ai đó ném thằng vào đầu khiến cô không khỏi choáng váng!
Hẹn hò ư?
Ừm thì…thật ra cô cũng mang sẵn suy nghĩ kiểu này rồi, chỉ là nghe Bùi Quang nói ra thì có đôi chút xấu hổ.
Từ những lần đấu đá giữa cô và Bùi Quang thì có cái gì đó đã âm thầm nảy nở…
Đỉnh điểm là mấy hôm trước, vào lúc sân trường nắng gắt…
Nhắc đến, cô lại thấy tức thêm!
Hắn dám ngang nhiên…làm chuyện đó.
Cô hơi cúi đầu ngượng nghịu, mặt hơi ửng đỏ rồi…
Nếu không có Bùi Quang, chắc cô đã quên mất là mình còn có khả năng xấu hổ.
Trong lòng, những suy nghĩ mềm yếu là thế nhưng đến khi thoát ra khỏi miệng cô lại trở nên thật mạnh mẽ:
- Hẹn hò á? Còn lâu nhé! Tôi mà thèm hẹn hò với những người như anh à? Trai theo tôi chất đống, cả gian phòng này chất cũng không vừa! Thế mà tôi lại có thể hẹn với anh ư đồ chết bầm? Tôi khuyên anh, dẹp trí tưởng bở sang một bên đi, sống thực tế vào!
Hừ, cô ta có mà…ma thèm theo!
Mặc dù cô ta cũng xinh, dáng đẹp, học giỏi…kể ra thì khá nhiều ưu điểm đấy chứ?
Có khi nào…trai theo nhiều không?
Giấu nhẹm đi sự bất an, Bùi Quang hừ một tiếng:
- Gái mê tôi còn gấp ngàn lần trai theo cô! Gian phòng này à, chất không được một phần mười.
Ồ…Anh ta đang khiêu khích kìa…
Thay vì đáp trả lại một cách hung bạo như trước thì Minh Thư lại e lệ nhìn Bùi Quang, nhỏ nhẹ nói:
- Chẳng phải là anh đang theo tôi đấy à?
Không theo kịp sự thay đổi nhanh chóng từ ma nữ sang thục nữ của Minh Thư, Bùi Quang ho liền vài tiếng, rượu trong chiếc ly trên tay sánh ra cả lên ngoài.
Anh nghe thấy tiếng cười đắc ý của Minh Thư.
Cô ta đúng là quỉ quyệt!
Sao cô ta không thể như Vy Anh được nhỉ.
Vừa ngoan vừa dễ bảo vừa…
Thôi quên đi…xem như anh chưa hề nói gì cả.
Ngoan? Dễ bảo ư?
Sai lầm lớn! Vy Anh còn bướng bỉnh hơn bất kì người lỳ lợm nào.
Và nếu anh không nhầm thì bảng thông báo trường bây giờ đã chuyển thành bảng tin về cặp đôi Romeo – Juliet hiện đại kia chính là do Vy Anh, Trúc Vũ khơi ra đầu.
Đúng là…chị nào em nấy, ai trong số bọn họ cũng đều có thể khiến người khác phát điên.
Anh cũng đã mất hết kiên nhẫn, tiếng cười của Minh Thư lại còn như khiêu vào cơn điên của anh.
Cô ta thấy hay lắm à? Vậy để xem lúc anh nói điều này ra, cô ta có còn vui vẻ được thế không hay là…
Anh gật đầu, nhẹ nhàng trả lời:
- Đúng! Tôi yêu em mà.
Anh vừa dứt lời, Minh Thư liền nín bặt, nụ cười tắt ngúm, sững sờ nhìn anh.
Là bị anh làm cho im miệng và choáng váng!
***
Tôi vừa choáng váng lại vừa buồn cười.
Những cảm xúc trái ngược nhau cùng một lúc choán lấy khiến tôi chỉ biết ngồi im nhìn thư kí Hoàng cũng đang đờ người…
Lần đầu tiên tôi được thấy thư kí Hoàng bất động…
Có lẽ đây là chuyện nổi bật nhất, đáng được đưa vào hàng đầu trong mớ tình sử nhập nhằng của thư kí Hoàng.
Hay rồi, nào thì phong độ hào hoa, nào thì tài giỏi và đằng cấp, nào thì người đẹp vây quanh, nào thì từ chối thẳng mặt, nào thì nỗi đau xóc óc…
Mang theo điệu bộ vênh váo, coi thường người ta cuối cùng nhận được từ người ta là một lời đề nghị gán ghép!
Thật bẽ mặt!
Nếu tôi là thư kí Hoàng thì tôi sẽ không còn ngồi vững được nữa và cũng sẽ tự mình biến mất ngay tức khắc!
Nhưng rất tiếc… thư kí Hoàng…mặt dày nên chỉ sau vài giây đã trấn tĩnh lại, trở về vứoi dáng vẻ nghênh ngang vốn có, vờn vờn ly rượu trong tay rồi chợt…đưa ánh mắt lả lơi…nhìn tôi.
Tim tôi thót lại, cảm giác bất an đột nhiên xông đến khiến tôi rơi vào trạng thái đề phòng, người xích ra ngoài một chút.
Thư kí Hoàng quàng tay lên vai tôi rồi kéo tôi về phía anh ta, miệng cười đắc ý nhìn Ngọc Mỹ:
- Hoàng Duy Phong, cậu ấy đang si mê một người con gái, có điều người con gái ấy lại dành hết tình cảm cho tôi. Giới thiệu với cô, người con gái ấy chính là Vy Anh đây!
“…”
Thôi, xong rồi…
Tim tôi đã ngừng hẳn những nhịp đập hỗn loạn…
Thư kí Hoàng… thư kí Hoàng…
Anh ta sẽ phải trả giá vì điều này!
Muốn kéo giữ thể diện của mình mà anh ta sẵn sàng đem tôi ra làm bia đỡ, dám sử dụng phương thức tàn bạo và biến thái kia!
Vẻ mặt kiều diễm của Ngọc Mỹ sa sầm, mất đi những nét cao ngạo, ánh mắt ghim chặt vào tôi đầy dò xét.
Kế bên là oan hồn, đối diện là ma nữ…tôi mắc kẹt ở giữa, bị dồn ép đến mức một cái hít thở nhẹ với tôi cũng thật khó khăn!
Ngọc Mỹ nhìn tôi rất lâu, cứ ngỡ như là đến cả thế kỉ sau rồi mà mắt cô ta vẫn chưa hề dời khỏi người tôi nhưng giọng điệu phát ra đầy gay gắt:
- Cô chính là người đi cùng anh Duy Phong tại trung tâm mua sắm hôm ấy?
Trung tâm mua sắm hôm ấy?
Ngọc Mỹ là đang nói đến ngày hôm đó ư?
Tôi nín thở, cố nén những cảm xúc tắc nghẹn đang không ngừng dâng lên.
Đến tận bây giờ, khi mọi chuyện đã thật ổn định thì vẫn có một nỗi đau mơ hồ nhưng đủ lớn để ăn sâu vào tiềm thức của tôi, để khi chỉ cần một cái chạm nhẹ đánh thức thì tim lại thắt chặt.
Ngày ấy…anh biến mất.
Tôi căng thẳng, nhè nhẹ gật đầu.
Bị tôi gạt ra, thư kí Hoàng lại cười đầy đắc thắng cứ như Ngọc Mỹ thương tiếc anh ta lắm!
Cái đầu ảo tưởng của anh ta đến bao giờ mới biết thân biết phận đây!...
« Trước1...125126127128Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog