↓↓ Truyện Black Angel - Thiên Thần Bóng Tối Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
… Băng dừng chân… quay người tiến thêm 2 bước. Tay đặt lên kính, mắt Băng thấy rõ mồn một cảnh tưởng phía bên kia tấm kính vách ngăn: như 1 xưởng sản xuất lớn với hàng chục công nhân tay nghề cao và hàng trăm loại thiết bị, máy móc phức tạp ngổn ngang . Đây là nơi chế tạo và sản xuất vũ khí do Khang quản lí, những loại vũ khí tối tân để bán cho các nước chiến tranh với lợi nhuận khổng lồ… Băng quay người lại… bước đến tấm kính ngăn cách phía bên kia . Hoàn toàn khác cảnh tấp nập ở khu vực phía bên kia, đằng sau mặt kính là 1 thế giới tĩnh lặng như không có sự sống . 1 khe nước chảy xiết chạy thành 1 vòng khép kín, nhưng mắt thường khó mà thấy được cái vòng khép kín ấy. Bên trong, 1 tòa nhà không khác gì một con quái thú bọc sắt khổng lồ nối liền từ đất lên đến trần cao 2 chục m. Chỉ có vậy, không một dấu hiệu của sự sống . Đương nhiên bên trong cái tòa sắt khổng lồ ấy là một nhà máy đặt 1 lò phản ứng hạt nhân với hoạt động gần như tự động hoàn toàn.
Mắt Băng nhìn không rời cái toàn nhà khổng lồ, không hề nhạc nhiên hay bàng hoàng.
- Không phải kho vàng đâu. Cũng chẳng có gì nghiêm trọng đến chết người cả – Khang nói với cái vẻ thản mặc.
- Xưởng chế tao vũ khí và lò phản ứng hạt nhân!
Băng quay người lại… nhìn Khang. Cậu đang trợn tròn mắt nhìn Băng, không tin nổi là tai mình vừa nghe thấy gì .
- Bí mật! Phi pháp! Khu biệt thự là vỏ bọc hoàn hảo!
Chân Băng bước quay ngược về con đường đã đi, thực chất con đường này cũng chỉ chạy dọc theo 2 tấm kính vách ngăn. Muốn vào xưởng sản xuất hay lò chế tạo, phải vào bằng cửa khác.
Khang nhìn theo mái tóc dài… đầu đang sắp xếp lại những suy nghĩ…
- Ý định thật sự của em là…
Băng dừng chân, nói, nhưng không quay lại
- Là sự lựa chọn! Hoặc tiếp tục trao đổi để hưởng lợi… hoặc không… để giữ kín bí mật khu biệt thự…
Mắt Khang chợt tối sầm xuống.
- Em quên lựa chọn thứ 3! Quy định của khu biệt thự là trừ khử kẻ ngoài biết về bí mật. Súng trong người ta… có đạn đấy…
- Tùy… – Chân Băng bước tiếp.
Bàn tay Khang đã lên gân, ngón tay chạm nhẹ vào khẩu súng trong áo… Nhưng khuôn mặt đang tối sầm dãn ra… Khang bật cười:
- Lâm Chấn Khang… Lần đầu tiên mày bị qua mặt bởi 1 người con gái đấy… Rốt cuộc thì… em là ai và IQ của em… là bao nhiêu vậy????
…………
chap 33
Reng reng…
- Alo?
- Cậu có biết tôi đã gọi mấy chục cuộc không?
- Xin lỗi, tôi bận xử lí một số chuyện.
- Chuyện gì tôi không quan tâm. Bây giờ tôi sẽ cho người đến đón người đẹp của tôi.
- Người đẹp của ngài? Sao người đẹp của ngài lại ở chỗ tôi?
- Gì? Cậu nói gì hả? Ý cậu là hủy bỏ cuộc trao đổi phải không?
- Ai bảo thế. Hôm qua chính tay tôi đã giao người đẹp cho ngài, từ lúc ấy giao kèo đã có hiệu lực. Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi đâu chịu trách nhiệm được. Nếu không tìm thấy cô ta là do ngài, chứ đâu do tôi?
- Cậu……
- Ngài Uyliam, bao nhiêu khách có mặt trong bữa tiệc đã chứng kiến cuộc trao đổi ấy, tôi hi vọng con trai ngài Ủy viên không phải nói kẻ xoàng?
- Lâm Chấn Khang! Cậu giỏi lắm! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!
Tít tít tít…
Khang hạ di động xuống, mặt có vẻ thích thú vôcùng.
- Cậu chủ thay đổi quyết định rồi sao? – quản lí của Khang bước vào.
- Ta chỉ làm những việc mà lợi ích lớn thôi.
- Em tưởng cuộc trao đổi ấy, cậu chủ hời rất nhiều?
- Phải. Hời nhiều nhưng có thể mất tất cả đấy!
- Ý cậu… cô gái ấy… là tất cả?
- Nhầm rồi. Cô ta không là tất cả… nhưng ta càng lúc càng tò mò về cô ta đấy… không chỉ ngang ngược và liều lĩnh… bộ não của cô ta cũng không đơn giản đâu…
- Cậu chủ đang nói về điều gì vậy?
- Đoán xem cô ta đã làm gì để buộc ta bằng mọi giá phải giữ cô ta ở bên cạnh… Có lẽ ta phải tập cách chĩa họng súng… về phía người con gái của ta thôi… – Chấn Khang bước đi – Sẽ khó khăn đây…
Tay quản lí vẫn chưa hiểu hết ẩn ý trong lời nói của cậu chủ. Nhưng chí ít, cô gái ấy không bị bán đi cũng làm Sheeply thấy vui.
…
- Cậu chủ định giải thích sao về sự cố tối qua?
- Gửi thư xin lỗi đến tất cả khách có mặt trong bữa tiệc và nói là do sự cố kĩ thuật, nhưng đã tìm hiểu được lí do thực sự chưa?
- Không phải lỗi kĩ thuật, không phải động đất. Em cũng đã sang hỏi bên cậu Chấn Phong và được biết lò phản ứng vẫn hoạt động bình thường, tức là không hề dính líu đến sự cố tối qua.
- Rốt cuộc nguyên nhân là gì?
- Đến giờ vân chưa kết luận được ạ… À, vì sự cố đó nên đã huy động gần hết kẻ dưới để giải quyết, cả bọn cảnh vệ của khu B . Có cần sắp xếp lại việc quản lí lũ chó hoang không ạ?
- Dạo này chúng có lên cơn dại nữa không?
- Vì 1 thời gian bị quản thúc chặt hơn nên có lẽ đã yên thân .
- Thằng Leader sẽ khó chịu vì bị quản thúc đấy . Được rồi, để thế này đã. Còn nữa, để mắt đến Hoàng Yến Chi nếu cô ta xuất hiện trong khu biệt thự.
- Vâng.
……
- Là do cậu chủ phải không? – quản lí của Phong nhìn trừng trừng cậu chủ và giọng nói không phải phán xét mà như đang kết tội – Chính cậu chủ đã gây ra sự cố tối qua?
Đương nhiên, câu trả lời là sự im lặng. Phong luôn thấy không cần thiết phải giải thích việc mình làm cho ai cả, đúng hơn cậu thấy chẳng việc gì cần thiết tới mức phải mở lời, dẫu não bộ vẫn nhận được hoàn chỉnh câu hỏi thu về khi mà tiếng nhạc từ mp3 vẫn bay thẳng vào vùng xử lí thông tin liên tục.
- Em biết em phải giúp đỡ cậu chủ chứ không phải quản lí những điều cậu chủ làm, nói thẳng ra là em có muốn cũng chẳng quản lí được. Nhưng em thật sự ngày càng lo lắng… những gì cậu chủ làm… bắt đầu đi quá xa rồi đấy. Em chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu là gì, em cũng không có quyền được phản đối nó, nhưng… với trách nhiệm 1 người quản lí, em sẽ làm mọi cách để trừ khử những kẻ ngáng đường, những kẻ muốn tiếp cận cậu với mục đích xấu, những kẻ là mối nguy hiểm cận kề… Và cái gọi là nguy hiểm đó, trước mắt, ngay lúc này, là…
Cổ họng tay quản lí ngưng lại trước khi buột ra 1 cái tên… Hắn quay người, hạ giọng 1 câu trước lúc chân bước ra cánh cửa:
- Thứ năng lượng trong khả năng điều khiển của cậu chủ… cậu không nên sử dụng vào việc vô ích, nhất là với kẻ là mối – nguy – hiểm… Không biết sau cậu Chấn Nam, mục tiêu tiếp theo sẽ là ai…
Quản lí của Phong bước khỏi phòng 102, đầu vẫn mãi suy nghĩ về cậu chủ và 1 người con gái, được cho là mối – nguy – hiểm khi có mặt trong khu biệt thự.
- Cô ta đã bị bán tối qua và giờ này vẫn có mặt trong khu biệt thự. Hi vọng cậu cả đủ tỉnh táo để biết điều gì là quan trọng. Không nói về cậu cả, chắc chẳn ông chủ sẽ không dẫn một đứa trẻ không rõ lai lịch về rồi vứt đó cho 3 cậu con xử lí. Chắc chắn ông chủ không thể không suy nghĩ về chuyện cậu ba ra đi nguyên nhân chính là do cô ta… Vậy mà ông chủ vẫn không 1 hành động dò xét? Không… Không thể nào… Hay mình đã lo lắng thừa?
Tay quản lí dừng chân, gõ nhẹ vào đầu để sắp xếp lại suy nghĩ . Chợt hắn thấy quản lí của Khang cũng đang tiến lại.
- Hành động cứu mĩ nhân trong sự cố tối qua… quả không tệ đâu.
- Là quản lí của cậu cả, việc bảo vệ người con gái của cậu cũng là trách nhiệm của tôi.
- Là trách nhiệm? Hay vì cũng như cậu chủ… trước 1 người con gái đẹp… đã… “ say “?
- Yêu 1 vẻ đẹp không phải 1 cái tội, phải chứ?
- À… nhưng yêu đến “ say “… sẽ bị tiêm thuốc độc lúc nào không biết đâu ....